Hà Chiếu nói: “Đội trưởng Triệu cũng được điều từ thành phố Bắc tới, trông coi Kiều Lãnh cực kỳ sít sao, nước chảy không lọt, nếu như mọi thứ suông sẻ thì chắc mấy ngày tới sẽ áp tải người sang nước T”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải chợt tối: “Trác Huyên bên kia thì sao?”
“Tôi vẫn cho người theo dõi rất kỹ”.
Hà Chiếu nói: “Cô ta vừa đến thành phố Nam đã vào một khách sạn, tôi có cử người điều tra, khách sạn đó là do cục trưởng đã nộp tiền bảo lãnh cho cô ta mở”.
Anh ta dừng lại một lát, nói: “Đêm qua, cục trưởng Vương đó đã vào khách sạn, phòng của Trác Huyên, đến sáng sớm hôm sau mới rời đi”.
Cả một đêm, làm cái gì thì không biết nhưng mà chắc không phải là nửa đêm đi bàn về kịch bản đâu ha?
Hà Chiếu oán thầm trong lòng, ngoài miệng lại không dám nhiều lời, quan sát sắc mặt Dụ Lâm Hải.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải đầy hờ hững, chẳng có một biểu cảm dư thừa nào, chỉ lạnh giọng dặn dò: “Tiếp tục cho người theo dõi gắt gao”.
Trực giác nói cho anh biết, Trác Huyên đến thành phố Nam không phải để tìm người nhà họ Hạ đơn giản như vậy.
Thế nhưng tại sao Kiều Lãnh lại cố tình chọn một quân cờ như cô ta?
Tin tức chuyến bay số Y1106 được cứu vớt nhanh chóng thổi quét cả trong và ngoài nước.
Đội bay gồm hơn mười người cùng với hơn ba trăm hành khách đều an toàn, cũng đã đến nơi cần đến.
Máy bay được vớt lên từ sông biển Ranau, nhân viên điều tra đã có được thông tin trong hộp đen, đoạn ghi âm giữa cơ trưởng Ngôn Uyên và đài quan sát, dữ liệu bay cùng với những lời khai của hơn ba trăm hành khách và thành viên đoàn bay, tất cả đều cho thấy người điều khiển máy bay đã có những biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp, cơ trưởng Ngôn Uyên và phó cơ trưởng Johnson lập tức trở thành vị anh hùng sáng nhất trên đời.
Bên Nam Mẫn, đối mặt với cuộc điện thoại từ cơ quan có thẩm quyền, cô đã tung hô Ngôn Uyên một phen, đẩy anh ta lên tận trời.
Lạc Quân Hành bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa.
Cúp điện thoại, Nam Mẫn quan sát sắc mặt Lạc Quân Hành, nói: “Sao thế? Em nói không đúng hả? Bạn của anh thật sự rất lợi hại mà”.
“Cậu ta là cơ trưởng, bảo vệ sự an toàn của hành khách là trách nhiệm của cậu ta, có cái gì ghê gớm đâu”.
Vẻ mặt Lạc Quân Hành đầy hờ hững, không hề có vẻ tự hào gì.
Nam Mẫn “chậc” một tiếng: “Hai người đúng là bạn bè của nhau nhỉ, anh ấy cũng nói thế khi được phỏng vấn”.
Lạc Quân Hành nghe tới đó thì lại ngước mắt lên: “Cậu ta nhận phỏng vấn hả?”
“Phỏng vấn qua điện thoại”.
Nam Mẫn ăn quả táo: “Anh ấy cực kỳ kín tiếng, nói thế nào cũng không chịu lộ mặt, phỏng vấn qua điện thoại cũng chỉ nói hai câu. À, giống y câu anh vừa nói vậy đấy”.
Thế mới là Ngôn Uyên.
Lạc Quân Hành lại trở về vẻ thản nhiên lúc nãy.
Nam Mẫn đưa táo đã gọt xong cho Lạc Quân Hành, vô cùng tò mò hỏi: “Anh cả, rốt cuộc anh và cơ trưởng Ngôn có quan hệ gì thế? Sao hai người lại quen biết nhau?”