Sau khi đi qua, Hạ Húc đi vào trong một phòng ốc. Hắn biến trở về hình người, lau nước miếng trên mặt: “Mẹ nó, nước miếng bọn nó thối thật.” “Có thể là nó yêu ngươi rồi.” Một gã thủ hạ Vĩnh Sinh Điện Phủ cười nói. Trên người bọn họ ai cũng đều mang theo một nguyên cụ truyền âm đặc thù, chỉ cần không vượt qua phạm vi nhất định là có thể đối thoại với nhau, rất thuận tiện. “Đó là con trống.” Hạ Húc tức giận đáp. “Ha, đó bởi vì ngươi chỉ có lực...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.