Cảm thụ rất nhỏ, Tô Trầm nói: “Còn cạn, lại tới!” Dạ Mị cắn răng một cái toàn lực đâm ra. Phốc! Một ngụm máu phun ra từ trong miệng Tô Trầm. “Ngươi sao rồi?” Dạ Mị hoảng. “Mẹ nó... sâu.” Tô Trầm gian nan phun ra tiếng. “Ta làm cho nó nặng thêm.” Dạ Mị rút đao, lại chọc. Phốc. Tô Trầm cúi đầu nhìn vết đao sâu trên người, không nói thành lời. “Bây giờ đi được chưa?” Dạ Mị thật cẩn thận hỏi. “Có thể... có thể...” Tô Trầm gian nan phất tay: “Ngươi có thể đi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.