Giang Cư Thánh rất phẫn nộ. Nhưng tình thế vĩnh viễn mạnh hơn con người. Sự tình đã như thế, lão không thể lựa chọn, chỉ có thể cúi đầu. Còn phải cúi thật đẹp, cúi sao cho không bắt bẻ được gì, cúi tới mức khiến Tô Trầm sẽ không vì thế đến tìm lão tính sổ nữa —— cả quãng đường lão cung tiễn Tô Trầm rời khỏi. Thẳng đến lúc Tô Trầm lên hành cung, sắc mặt mới âm đi, trầm đi, âm trầm đi. “Phụ vương...” Giang Thiếu Hoành nói hai chữ. Bốp! Giang Cư Thánh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.