Đây là một thời đại trọng võ khinh văn, Nguyên Hoang thú tộc uy hiếp khiến mỗi một chủng tộc trí tuệ đều sinh tồn ở trong hoàn cảnh gian nan, không thể không toàn lực phát triển võ bị chống lại thú triều vô tận trên nơi hoang dã kia. Tác dụng của văn hóa bởi vậy bị hạ thấp tới đáy, thay thế là tinh thần thượng võ cường đại cùng truyền thừa tu hành đầy đủ mà nghiêm mật.
So sánh, địa vị của hệ thống tri thức truyền thừa giảm xuống rõ ràng. Người nắm giữ tri thức không là nhân vật thượng tầng của xã hội nhân loại nữa, mà là bộ phận trung tầng cấu thành Kim Tự Tháp xã hội này. Bọn họ giống với thợ thủ công, y sư… những người nắm giữ tay nghề đặc thù, cấu thành bộ phận trung kiên của xã hội, cũng truyền thừa từng đời.
Kẻ mà hai bên đều không có, rơi xuống làm tầng dưới chót xã hội.
Ở trong hoàn cảnh này, Tô Trầm muốn học tập tri thức, Đường Chân thật ra cầu còn không được. Hắn không có bất cứ giá trị gì có thể coi trọng mình, ngược lại vì một thân sở học của mình có thể có đường ra mà cảm thấy ngạc nhiên vui mừng. Nhỡ đâu tương lai Tô Trầm có thể có thành tựu, từng làm thầy, Đường Chân cũng nhất định sẽ nước lên thì thuyền lên. Đương nhiên, cân nhắc đến tình trạng trước mắt của Tô Trầm, Đường Chân là không trông cậy vào điểm ấy. Hắn bây giờ, chỉ là đơn thuần thích Tô Trầm, thích người trẻ tuổi này thông minh, hiếu học cùng tiến thủ. Đồng thời cũng là ôm một trái tim trung thành, làm việc cho nhà chủ mà thôi.
Vì thế thời gian kế tiếp, Tô Trầm bắt đầu theo Đường Chân học tập lịch sử Nguyên Hoang đại lục cùng văn tự các tộc.
Đường Chân rất vui sướng phát hiện, tuy không nhìn thấy, nhưng ngộ tính của Tô Trầm lại cao kinh người, rất nhiều thứ chỉ cần giảng một lần hắn đã có thể nghe hiểu, thậm chí có thể suy một ra ba.
Mù tuy mang đến cho hắn rất nhiều bất tiện, nhưng cũng khiến hắn có tâm tư tinh tế cùng năng lực ghi nhớ mạnh hơn nữa, khiến hắn trở nên càng thêm chuyên chú.
Đối với các nội dung cần học bằng cách nhớ, Tô Trầm hầu như đều là một lần đã nhớ.
Chỉ dùng ba tháng thời gian, Tô Trầm đã đem tiến trình lịch sử chính của Nguyên Hoang đại lục hoàn toàn học thuộc lòng, đối với mấy chục chủng tộc trí tuệ bao gồm Nhân tộc ở trong cũng có hiểu biết, càng nắm giữ bộ phận văn tự cùng cách dùng cơ sở của Áo tộc cùng Bạo tộc, tiến độ cực nhanh, khiến Đường Chân liên tục khen giỏi. Nói Tô Trầm tốn trăm ngày, đã hơn người khác khổ học ba năm.
Mà ở chỗ Đường Chân, Tô Trầm cũng rốt cuộc thật sự bắt đầu tìm hiểu lịch sử Nguyên Hoang ở trên sách sử Nhân tộc chưa từng ghi lại.
Lúc thiên địa sơ khai, thế giới vốn là một mảng hoang vu.
Thẳng đến khi có một ngày, ở trung ương nơi hoang vu, sinh ra một vụ nổ lớn. Vụ nổ phun trào ra năng lượng kinh người.
Loại năng lượng này tạo thành ảnh hưởng đối với thế giới, thay trời đổi đất, đồng thời sáng tạo ra vô số sinh mệnh.
Sinh mệnh lúc ban đầu đã đạt được nhiều nguyên năng nhất. Chúng nó thân thể to như núi, vô cùng cường đại, mỗi một kẻ đều có lực lượng to lớn.
Những sinh mệnh này, được xưng là nguyên tổ.
Sau nguyên tổ, còn không ngừng có hoang thú mới sinh ra, chúng nó vẫn cường đại như cũ, lại so ra kém đám nguyên tổ buổi đầu thiên địa tạo hóa.
Chúng nó được xưng là nguyên thú.
Kế sau nguyên tổ, nguyên thú thống trị đại lục, trở thành chúa tể của Nguyên Hoang thế giới.
Khoảng thời gian nguyên thú chúa tể đại lục tồn tại hai mươi vạn năm, hậu nhân xưng là Nguyên Sang kỷ.
Sau Nguyên Sang kỷ, là niên đại vạn tộc quật khởi.
Lúc này, bởi vì thiên địa nguyên năng giảm bớt, nguyên thú không thích ứng biến hóa này nữa, bắt đầu ùn ùn lâm vào giấc ngủ say, để giảm bớt nhu cầu đối với nguyên năng, kéo dài sinh mệnh.
Nhưng con cháu của chúng nó vẫn hoạt động trên mảnh đất này.
Hình thể chúng nó vẫn to lớn như cũ, cũng vẫn có lực lượng khống chế nguyên năng, chỉ là so với tổ tông của chúng nó có điều không bằng.
Chúng nó được gọi là hồng hoang cự thú.
Cùng lúc đó, Nguyên Hoang thế giới bắt đầu xuất hiện rất nhiều chủng tộc trí tuệ lấy sức sáng tạo làm tiêu chuẩn sinh ra ở dưới nguyên năng ảnh hưởng.
Trong đó có một loại chủng tộc trí tuệ, gọi là Nhân tộc.
Lúc này chủng tộc trí tuệ vẫn yếu ớt. Tiến trình trí tuệ phát triển, chậm chạp hơn xa so với lực lượng, lại luôn cứng cỏi bền bỉ.
Nhân tộc yếu ớt, ở lúc đó bị đám hồng hoang cự thú thống trị, là thức ăn của loài thú khổng lồ.
Khoảng thời gian này tồn tại mười vạn năm, được gọi là Thái Cổ kỷ.
Sau Thái Cổ kỷ chính là Hỗn Loạn kỷ.
Hỗn Loạn kỷ là thời đại trí tộc quật khởi.
Toàn bộ sinh mệnh thiên phú có thể vận dụng nguyên năng được gọi chung là nguyên hệ sinh mệnh, cũng chính là nguồn gốc của cái tên nguyên thú.
Chủng tộc bị nguyên thú nô dịch không thể phát triển lực lượng của mình, chỉ có thể đi con đường trí lực tiến hóa.
Đại biểu điển hình của trí lực tiến hóa chính là sức sáng tạo.
Sinh mệnh trí lực tiến hóa cũng bởi vậy được xưng là trí hệ, hoặc là nô hệ, bởi vì tuyệt đại bộ phận trí hệ tồn tại đều là từ thân phận thấp hèn đi tới.
Theo trí tuệ phát triển, sinh mệnh trí hệ dần dần không hài lòng với vận mệnh bị nô dịch của bản thân. Bọn họ cố gắng thoát khỏi loại vận mệnh này. Nhưng trong khoảng thời gian này, cùng với nói là bọn họ thoát khỏi vận mệnh trở thành thức ăn, không bằng nói là thiên địa cho bọn họ cơ hội mới.
Theo thời gian trôi qua, nguyên năng trong thiên địa càng ít, từ nồng đậm như nước đến gió bão nguyên khí, lại đến mỏng manh như gió.
Lực lượng của hồng hoang cự thú cũng bắt đầu suy yếu.
Chúng nó vẫn có thể thao túng thiên địa chi lực, chỉ là không dễ dàng nữa, lực lượng bắt đầu suy giảm, hình thể cũng dần dần nhỏ đi.
Chúng nó được gọi là yêu thú.
Chúng nó vẫn là chủ nhân thiên địa này, nhưng không phải tuyệt đối nữa.
Ám Linh tộc khởi xướng phản kháng đầu tiên.
Bọn họ là nắm giữ năng lượng nguyên năng trước hết trong trí tộc. Bọn họ trời sinh mẫn cảm đối với nguyên năng, coi như nửa nguyên hệ, chỉ là thiếu khí lực trực tiếp vận dụng nguyên năng. Nguyên năng giảm xuống ngược lại cho bọn họ không gian thao tác. Lợi dụng khống chế đối với nguyên năng, bọn họ bắt đầu sự phản kích của bản thân.
Khoảng thời gian này là thời kì huy hoàng của Ám Linh tộc, Ám Linh tộc một thời đã đánh bại lượng lớn yêu thú. Hỗn Loạn kỷ năm bốn ngàn sáu trăm, bọn họ ở đầu nam của thế giới thành lập lên đế quốc của mình, lịch sử gọi là Nguyên Linh đế quốc.
Nguyên Linh đế quốc chỉ tồn tại hơn hai ngàn năm liền tan thành mây khói.
Nguyên năng vẫn tiếp tục suy yếu, một ít hoang thú cũng bắt đầu theo bước chân tổ tông chúng nó, lâm vào ngủ say.
Chủng tộc mới đang quật khởi.
Huyền tộc khí lực và trí tuệ cường đại như nhau; Bạo tộc tràn ngập dã tính nguyên thủy, tên là trí tộc hành vi thực tế lại không khác dã thú; còn có Lục tộc nửa thực vật nửa sinh mệnh sinh hoạt ở trong rừng, trước sau thành lập lên thế lực của mình, lại trước sau thất bại.