“Lưu gia?” Tô Trầm cũng kinh ngạc.
Lưu gia là gia tộc lớn của Phi Tiên phủ, so với Lũng Tây Cố gia có lẽ kém chút, nhưng cũng là thế gia quý tộc, không ngờ Hà gia thế mà đi lại được với bọn họ.
Đây là con bài chưa lật của người Hà gia sao? Có lẽ là động tĩnh của Lâm gia khiến các nhà khác cũng đều có cảnh giác, cho nên cũng đều có hành động của mình.
Tô Khắc Kỷ mua thuốc, lại vừa lúc tìm tới Lưu gia, Thanh Hà đạt được tin tức cũng không kỳ quái.
“Vậy ngươi sao lại xuất hiện ở đây?” Tô Trầm hỏi.
Thanh Hà trả lời: “Âm Sơn quân vốn chính là một con chó Lưu gia nuôi, bằng không chỉ dựa vào chút thực lực ấy, sao có khả năng ở phụ cận Phi Tiên phủ tiêu dao đến bây giờ. Lệ Minh Đường làm việc cho Lưu gia, Lưu gia âm thầm che chở hắn. Ta là Hà gia phái tới, phụ trách liên hệ với Lưu gia, vì giấu tai mắt người ta, mỗi lần ra vào đều do Âm Sơn quân hộ tống. Trước đó vài ngày Tô gia lão nhị phái người đến mua nguyên năng dược tề cùng hắc ma dược tề, Hà gia hy vọng Lưu gia có thể gian lận ở trong nguyên năng dược tề, hại Tô Khánh. Nhưng Lưu gia cho rằng chuyện này làm không tốt sẽ hỏng thanh danh, cho nên từ chối. Ta chính là trở về đưa thư từ chối, bởi vì trời tối liền ở đây qua một đêm, tính ngày mai lên đường. Không tin ngươi xem, thư còn ở trong lòng ta!”
Tô Trầm gật gật đầu, Cương Nham đã từ trong lòng Thanh Hà lấy ra một phong thư.
Cương Nham không biết chữ, Tô Trầm nói: “Thỉnh cầu Ba Long đại nhân giúp ta đọc một lần.”
Ba Long tiếp nhận thư đọc chút, gật đầu nói: “Hắn không nói dối, đây quả thật là thư từ chối của Lưu gia.”
“Hô!” Tô Trầm thở ra một hơi dài.
Tô Khắc Kỷ quả nhiên đã bắt đầu hành động.
Một lần này, chẳng những muốn tăng lên thực lực con trai, còn muốn dùng thuốc độc đối phó mình.
Hắn thật đúng là đủ ác.
Cũng đúng, sau khi kế hoạch trải qua nhiều năm như vậy thất bại, hắn đã hết kiên nhẫn nhỉ?
Khả năng lớn hơn nữa là một lần tranh đoạt cuối cùng trước Tiềm Long viện, thật ra đã mất đi ý nghĩa, thay vào đó chỉ có trả thù!
Đây không phải đang tranh đoạt, chỉ là đang trả thù!
Tô Trầm có thể lý giải loại tâm tính này.
“Tô thiếu gia, ta đã nói ra mọi chuyện ta biết, bây giờ ngươi có thể thả ta rồi chứ?” Thanh Hà khóc rống.
“Một vấn đề cuối cùng, người mua thuốc của Tô gia là ai, đi khi nào?”
“Mua thuốc là người hầu Trường Tùng của Tô Khánh, buổi sáng ngày mai, Lưu gia sẽ đem thuốc làm xong, giao cho hắn mang đi.” Thanh Hà trả lời.
Tô Trầm gật gật đầu: “Ta bây giờ cho ngươi một cơ hội. Sau khi từ nơi này xuống núi, đi hướng nam, rời xa nơi này đi nơi khác sống, từ nay về sau cũng không được nhắc chuyện xảy ra hôm nay nữa. Nhưng nếu ngươi không làm được, vậy ngươi sẽ chết.”
Thanh Hà dập đầu như gã tỏi: “Ta đi ngay, ta không bao giờ trở về nữa, ai cũng không nói! Ai cũng không nói! !”
Tô Trầm phất phất tay: “Đi đi.”
Thanh Hà bò dậy bỏ chạy, người khác chỉ nhìn hắn, cùng nhau phát ra tiếng cười lạnh.
Mắt thấy Thanh Hà chạy ra khỏi trại, chạy ra sơn môn, A Luân đột nhiên nói: “Ta nói ngài sẽ không thực tính thả tiểu tử này chứ? Ba Long đại nhân.”
Ba Long nhìn về phía Tô Trầm: “Ta tin tưởng Tô gia tứ thiếu gia biết hắn đang làm cái gì.”
Tô Trầm chậm rãi nói: “Dạ Mị, còn cần phiền ngươi đi một chuyến.”
“Muốn ta đi giết hắn sao?”
“Không. Chỉ là muốn mời ngươi xem xem, hắn sau khi xuống núi, đi hướng nào. Nếu hắn đi hướng nam, vậy thì tha cho hắn. Nhưng nếu hắn đi Phi Tiên phủ hoặc Lâm Bắc thành... Thì giết hắn đi.”
A Luân cười lạnh: “Làm điều thừa.”
Tô Trầm thản nhiên trả lời: “Ta có điểm mấu chốt của ta.”
Dạ Mị nhìn nhìn Ba Long.
Ba Long gật gật đầu, mỉm cười nói: “Có điểm mấu chốt, chung quy tốt hơn không có điểm mấu chốt.”
Dạ Mị hiểu ý, xoay người rời đi.
Không qua bao lâu, Dạ Mị đã trở lại.
Mang theo đầu của Thanh Hà.
“Hắn đã cô phụ sự tín nhiệm của ngươi.” Dạ Mị nói.
Tô Trầm trả lời: “Hắn chưa cô phụ ta, hắn chỉ là cô phụ chính hắn.”
Lúc nói chuyện, trời đã dần sáng.
Trải qua một buổi tối hai trận chém giết, đêm dài đằng đẵng này rốt cuộc qua đi.
Nhìn bầu trời đã toát ra màu trắng, Ba Long nói:
“Được rồi, sự tình đã chấm dứt, cũng nên trở về rồi.”
Đám người Ba Long không phải là người Lâm Bắc, bọn họ vốn chính là lâm thời điều tạm. Bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, cần đường ai nấy đi, tự hướng Tô Trầm nói lời từ biệt.
Mắt thấy mọi người sắp đi, Tô Trầm suy tư một lát, đột nhiên nói: “Chỉ sợ còn cần làm phiền Dạ Mị giúp ta làm một chuyện?”
“Ngươi còn có chuyện gì?” Dạ Mị hỏi.
“Buổi sáng hôm nay, người nhị thúc ta phái đi mua thuốc sẽ trở về. Ta muốn ngươi giúp ta... .”
Dạ Mị nghe xong cười to: “Ngươi muốn nguyên năng dược tề? Cần gì phiền toái như vậy, ta giúp ngươi đoạt lấy là được.”
“Không, ta chỉ nhớ ngươi giúp ta đổi một chút hai loại dược tề.”
Mắt Dạ Mị sáng lên: “Tiểu tử ngươi, có chút ý tứ nha. Cứ như vậy, hắc ma dược tề kia chẳng khác nào cho chính hắn uống?”
“Đúng. Nhưng tốt nhất để lại một phong thư, cứ nói là dược tề kiểu mới, cần thời gian mới có thể thấy hiệu quả, như vậy thì càng tốt.” Tô Trầm cười nói.
Mọi người hiểu ý hắn, cùng nhau cười gian.
Dạ Mị cũng nói: “Ngươi quả nhiên đủ xấu xa, không có vấn đề, việc này ta bao.”
“Mặt khác ngươi lại giúp ta kéo dài một chút hành trình của người kia, tốt nhất để hắn đến giữa trưa ngày mai hãy trở lại Lâm Bắc...” Tô Trầm không ngại phiền dặn dò một đống chi tiết.
“Cũng không phải việc gì khó, chỉ là có chút phiền toái. Này, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi.”
“Ta sẽ trả phí dụng khác, tính công hai mươi lần.”
Dạ Mị cười đến mức hai mắt nheo lại: “Vậy còn tạm được.”
Bên kia Ba Long cũng gật đầu nói: “Xem ra Tô gia sắp diễn một trò hay rồi.”
Tô Trầm trả lời: “Gia tộc nội đấu, để Ba Long đại nhân chê cười rồi.”
Ba Long lại không thèm để ý trả lời: “Đấu tranh nội bộ có mặt khắp nơi, vốn là việc bình thường, tại sao chê cười. Tô Trầm, ta coi trọng ngươi, mắt ngươi tuy mù, tâm lại sáng, rất nhiều người chưa chắc đã so được với ngươi, ta chờ kết quả tranh đấu của ngươi cùng nhị thúc kia của ngươi, tin tưởng đây sẽ là một vở kịch hay.”
“Vậy thì đa tạ Ba Long đại nhân.” Quay đầu nói với Dạ Mị: “Chúng ta đi chung đi, trên đường ta hướng ngươi miêu tả tướng mạo Trường Tùng.”
“Ngươi không trở về Lâm Bắc?” Dạ Mị hỏi.
“Vẫn là theo ngươi đi trước Phi Tiên phủ một chuyến. Chuyện này chưa xử lý xong, chung quy có chút bất an.”
Dạ Mị lườm hắn, như giận hắn không tin mình, nhưng vẫn đồng ý.
Lập tức mọi người mỗi người đi một ngả, chỉ có Dạ Mị và Tô Trầm Cương Nham cùng nhau đi hướng Phi Tiên phủ.
Trên đường Tô Trầm hỏi Dạ Mị: “Đúng rồi, ta thấy các ngươi lần này hành động, người khác đều là dùng danh hiệu, không dùng tên thật, nhưng Ba Long đại nhân lại hình như là dùng tên thật. Đây là vì sao? Chẳng lẽ hắn không sợ tiết lộ thân phận sao?”