Về phần cuối cùng ám khí hắn đả thương Bạch Phàm là gì, mọi người đều không thấy rõ, nhưng mặc kệ hắn dùng thủ đoạn gì, dựa vào là trang bị gì, có thể ở nháy mắt liên tục giết hai người, đã chứng minh đầy đủ thực lực của hắn, không phải tùy tiện ai cũng có thể có ý đồ được.
Nếu sau lưng người như vậy còn có người chống đỡ, vậy thì càng thêm phiền toái.
Không có ai muốn tìm phiền toái cho bản thân.
Cho nên những ánh mắt từng như hổ rình mồi, tham lam kia, từng người thu hồi dục vọng của mình.
Mục tiêu đã biểu hiện ra thực lực của mình, như vậy tất cả cũng nên kết thúc rồi.
Về phần Lang Đao, Bạch Phàm... Bọn họ là ai?
Không ai để ý tới, toàn bộ mọi người tự động ngồi xuống, tiếp tục uống rượu, như cái gì cũng chưa xảy ra.
Đang mò thi thể, đem thứ có thể nhặt đều nhặt đi rồi, Tô Trầm trở lại quán rượu.
Trên đất còn hai người Hồng Ưng cùng Sơn Tiêu nằm.
Thân trúng thuốc độc, lại tay chân gãy cả rồi nên bọn hắn bất lực đào tẩu, chỉ có thể kinh hãi nhìn Tô Trầm.
Tô Trầm nhìn bọn hắn, thu Mặc Văn, lại cầm lấy thanh Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao kia, lạnh nhạt nói: “Ta không thích giết người, nếu không có đôi vợ chồng thích chết kia, các ngươi vốn có thể không phải chết. Nhưng bây giờ Lang Đao đã chết, giữ các ngươi lại xem ra cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Hai người đồng thời biến sắc, muốn cầu xin tha thứ, Tô Trầm lại khẽ nâng tay, một luồng khí vô hình đã bịt mồm hai người: “Nghe nói Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao bên trong ẩn chứa hồn sói, mỗi khi chiến đấu có sói chiến xuất kích, câu hồn đoạt phách. Hai người các ngươi là anh em tốt của Lang Đao, vậy thì dùng thanh đao này tiễn hai vị lên đường đi.”
Nói xong đã phát động nguyên lực, trên Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao quả nhiên hiện ra một hình ảnh hồn sói thật lớn, hướng Hồng Ưng rít gào lao ra, cắn một phát ở trên cổ Hồng Ưng, chỉ một lần đã đem cổ Hồng Ưng cắn đứt.
Tô Trầm quay đầu đao chỉ Sơn Tiêu, vì thế hồn sói kia liền quay đầu lao về phía Sơn Tiêu, Sơn Tiêu sợ hãi hô to, vung cánh tay gãy muốn đập hồn sói kia, lại chỉ là phí công xuyên qua trên thân hồn sói.
Hồn sói vốn hư vô, nó có thể cắn người hoàn toàn là bởi nguyên năng ngưng tụ, bản thân nó chính là một nguyên kỹ, trừ phi tu vi đạt tới mức độ cao hơn hoặc có nguyên kỹ đối ứng, nếu không rất khó ngăn cản.
Ngay sau đó, hồn sói lại lần nữa cắn ở trên cổ Sơn Tiêu, đem Sơn Tiêu kia cũng cắn một phát chết ngay.
Cánh tay Tô Trầm không quay nữa, hồn sói đó ở không trung tới lui tuần tra một vòng, lúc này mới từ từ trở lại trong đao.
Quả nhiên là nguyên khí không tệ.
Luận uy lực, Thôn Nguyệt Thiên Lang hiển nhiên so ra kém xa Huyết Đồ, nhưng thắng ở công kích có thể liên tục, chỉ cần không ngừng đưa nguyên lực vào trong đao, Thôn Nguyệt Thiên Lang có thể chiến đấu mãi, khuyết điểm chính là tiêu hao nguyên lực khá lớn.
Nếu không có chỗ thiếu hụt quá tiêu hao thể lực này, Mặc Văn Chiến Đao bát phẩm chiến đao này tự nhiên mạnh hơn Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao cây cửu phẩm chiến đao này.
Bây giờ sao, chỉ có thể nói hai bên đều có ưu khuyết, trái lại hình thành bù trừ lẫn nhau.
Dùng Mặc Văn Chiến Đao đánh tới hết thể lực, nhưng quá nửa còn có nguyên lực, đổi đao còn có thể tiếp tục đánh, năng lực kéo dài chiến đấu tăng lên thẳng tắp.
Không tồi, không tồi, trong lòng Tô Trầm thầm chấn động.
Mọi người vây xem nhìn mà nóng mắt một phen, nhưng Quỷ Kiểm Nhi này thủ đoạn tàn nhẫn, thực lực lại mạnh, nếu không muốn làm áo cưới cho người khác, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Nóng đầu thì dễ chết, đây là thiết luật vừa mới được chứng minh.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn không ai sẽ tìm Tô Trầm gây rối nữa.
Nhưng ngay lúc này, lại có một thanh âm nói: “Đao tốt. Quỷ Kiểm Nhi ngươi đã có một thanh đao, không bằng bán cho ta cây đao này được không?”
Từ trong hốc vỡ của quán rượu có một người đi vào.
Một bộ thanh sam, chắp tay sau lưng, đủng đỉnh như vậy tiến vào, thoạt nhìn giống cách vách tới la cà, trên mặt còn mang theo nụ cười, chỉ là trong đôi mắt lại mang chút màu đỏ.
Hắn thần thái gần gũi, nhưng khi hắn vào, toàn bộ quán rượu đều tĩnh lặng lại.
“Thường tiên sinh.”
“Thường lão đại.”
“Thường Diệp.”
Kẻ nào đó không có mắt gọi ra tên, bị người bên cạnh trực tiếp che miệng lại.
Tinh Hồng Ma Châm, Thường Diệp.
Chỉ như một tú sĩ áo xanh, Thường Diệp đứng ở trước mặt Tô Trầm, cười nhìn hắn, nói ra câu nói vừa rồi.
Nhìn thấy Thường Diệp tiến vào, lòng Tô Trầm cũng hơi căng thẳng.
Nguyên sĩ Phí Huyết cảnh, tồn tại cùng Dẫn Khí cảnh chênh lệch cả một cảnh giới lớn, ở trong Phỉ Thúy cốc có thể xưng là thế lực đỉnh cao nhất.
Ngay cả hắn, cũng nhìn trúng quán rượu nhỏ của mình sao?
Hoặc là... Chỉ nhìn trúng đao?
Hoặc là... Chỉ là thuận miệng đưa ra?
Tô Trầm không biết là loại khả năng nào, nhưng nhìn ánh mắt Thường Diệp lại không chút dao động.
Hắn trả lời: “Không bán.”
Toàn bộ người trong quán rượu đều hít sâu một hơi.
Quỷ Kiểm Nhi thế mà từ chối như vậy.
Đơn giản, trực tiếp từ chối, thậm chí không cân nhắc nhiều.
Trên mặt Thường Diệp cũng hiện ra chút kinh ngạc: “Ngươi không hỏi giá?”
Tô Trầm bất động thanh sắc lấy ra Liệt Hồn Pháp Châu: “Giá của ngươi, ta sẽ không hài lòng.”
Cửu phẩm nguyên khí tuy khó được, nhưng cũng không phải vật gì vô giá.
Nếu Thường Diệp chịu đưa ra một cái giá tốt, không cần phải chờ Tô Trầm, bản thân Lang Đao khẳng định đồng ý bán.
Cho nên xét đến cùng, vẫn là vấn đề giá.
Rối rắm giá với một nguyên sĩ Phí Huyết cảnh, không bằng dứt khoát lưu loát không bán.
Thường Diệp cười: “Nếu ta cứ muốn mua thì sao?”
“Vậy chỉ có chiến một trận.” Tô Trầm trả lời lạnh như băng.
Toàn bộ mọi người một lần nữa chấn kinh.
Đệch, trực tiếp hướng một gã Phí Huyết cảnh tuyên chiến, ngươi tìm chết à?
Thường Diệp lại chưa phẫn nộ, chỉ nhìn chằm chằm hạt châu màu đen trong tay Tô Trầm, hắn không biết đó là cái gì, nhưng vẫn từ trên vật đó cảm giác được một tia uy hiếp: “Xem ra ngươi rất có nắm chắc đối phó ta?”
Tô Trầm lắc đầu: “Không có nắm chắc, nhưng ta có khả năng rất lớn đả thương ngươi, có khả năng rất nhỏ đào tẩu, lại có trăm phần trăm quyết tâm không cúi đầu.”
Liệt Hồn Pháp Châu, Tinh Thần Chi Nhãn, lại phối hợp Yên Xà Bộ cùng Đạp Vân Chiến Ngoa mang đến tốc độ, Tô Trầm quả thực có nắm chắc rất lớn có thể công kích đến đối thủ.
Nếu lại thêm Liệp Thủ Hỏa Thương (súng thợ săn), thì nắm chắc lớn hơn nữa.
Nhưng vấn đề là hắn chỉ có nắm chắc công kích đến đối thủ, lại không biết một đao kia chém xuống kết quả sẽ như thế nào.
Khả năng lớn nhất là, hắn công kích đến đối thủ, đối thủ lại có nguyên khí kiểu như vòng bảo hộ tử tinh hoặc nguyên kỹ đỡ.
Khả năng khá lớn là, hắn công kích đến đối thủ, đối thủ cũng quả thực đỡ được, nhưng đối mặt uy lực Huyết Đồ vẫn bị thương nhẹ.
Khả năng khá nhỏ là, hắn công kích đến đối thủ, đối thủ cũng thực sự đỡ được, nhưng bị thương nặng ở dưới Huyết Đồ.