Cố Khinh La không biết đạo lý này, đương nhiên nàng cho dù biết cũng không nhất định có thể đoán được, cho nên ánh mắt nhìn Tô Trầm liền đặc biệt bội phục, thậm chí mang theo chút hâm mộ, đương nhiên bản thân Cố đại tiểu thư là sẽ không thừa nhận.
“Ngươi thật giỏi, cái này cũng có thể để ngươi đoán được.”
“Cũng chỉ là biết đại khái, vẫn là nói cụ thể chút đi.” Tô Trầm trả lời.
“Ta cũng là từ trên sách sử tìm ra, thì ra Táng Linh Đài là thời kì Xương Đế xây.”
Tân Tinh kỷ năm một vạn sáu ngàn bảy trăm, hoàng đế Quang Huy thần triều mất, hai mươi tư đứa con của hắn xảy ra trận chiến đoạt vị. Đứa con thứ mười hai Cố Hoành Tiến ở dưới sự ủng hộ của đại tướng Lâm Trung Huy đoạt được ngôi vị hoàng đế. Sử xưng Xương Đế.
Sau khi lên ngôi, Xương Đế giết hết toàn bộ huynh đệ, bái Lâm Trung Huy làm trấn quốc đại nguyên soái.
Xương Đế rất thích lập công.
Tân Tinh kỷ năm một vạn bảy ngàn hai trăm, Xương Đế xé bỏ “Tây Sơn minh ước” đã tồn tại một vạn năm, lại lần nữa khai chiến với Vũ tộc. Lâm Trung Huy tắm máu năm mươi vạn binh sĩ Vũ tộc.
Tân Tinh kỷ năm một vạn tám ngàn bốn trăm, Quang Huy thần triều tiến vào hải vực phía đông, dẫn phát Hải tộc bất mãn thật lớn.
Tân Tinh kỷ năm một vạn chín ngàn, Quang Huy thần triều phát binh bắc vực, tấn công Bạo tộc. Lâm Trung Huy mang theo quân uy thiết huyết quét ngang các bộ lạc Bạo tộc. Khi đại quân đánh tới Điệp Huyết nguyên (cánh đồng đẫm máu), Bạo tộc đã chỉ còn một cánh quân lẻ loi cuối cùng. Đại chiến Điệp Huyết nguyên, Bạo tộc đại tướng Khắc Lý Áo • Hắc Hồ lại ở dưới sự trợ giúp của Vũ tộc, vòng qua Vạn Bình sơn, từ phía sau Nhân tộc khởi xướng công kích, Nhân tộc đại bại. Lâm Trung Huy sau khi về triều không lâu thì chết.
Thất bại Điệp Huyết nguyên làm quốc thế Quang Huy thần triều chợt giảm, chính thức tiến vào giai đoạn suy yếu. Mất đi nguyên trung vực nam vực lãnh thổ, từ bốn mươi tám quận giảm bớt tới đông vực bốn mươi hai quận.
Tân Tinh kỷ năm một vạn chín ngàn hai trăm, Xương Đế chết. Con trai Cố Dương Thăng lên ngôi, sử xưng Bình Đế.
Bình Đế vô năng, không để tâm vào việc nước, có mười quyền thần cầm quyền.
Khi đó có đại thần Lạc Vu Thành giả mạo chỉ dụ vua giết danh tướng Lý Trạch, cả đất nước chấn động. Bình Đế giết mười quyền thần.
Sau có thú khổng lồ đột kích, Quang Huy thần triều vậy mà không ai có thể ngăn được. Mặc cho thú khổng lồ tàn sát bừa bãi, tự đi bảy ba quận.
Bạo tộc thừa cơ mà đến, Nhân tộc không địch lại, thế mà cắt bốn quận để lui địch. Bạo tộc chính thức trở về đông vực, lại trở lại trên đồng cỏ Cáp Duy Nhĩ.
Tân Tinh kỷ năm hai vạn một ngàn, Thừa Đế lên ngôi. Thích nghe nịnh hót, trong lúc tại vị đặt vô số danh hiệu cho bản thân. Đại thần Trần Lưu Mã được thế.
Sau đó không lâu, Linh tộc ra tay, cướp đi Quang Dực chi nguyên.
Hải tộc thu đất hai quận ven bờ Đông hải, Quang Huy thần triều liên tiếp mất đi quốc bảo, quốc thổ, các nơi ùn ùn khởi nghĩa. Quang Huy thần triều chỉ còn lại ba mươi mốt quận.
Thừa Đế không chịu nổi gánh nặng, mất sớm.
Tân Tinh kỷ năm hai vạn hai ngàn bốn trăm, Diệu Đế lên ngôi, là một vị đại đế cuối cùng của Quang Huy thần triều. Tính tình thô bạo, tàn nhẫn vô cùng. Hiếu sát đại thần.
Tân Tinh kỷ năm hai vạn ba ngàn, Diệu Đế giết tộc trưởng Trình gia, kích phát nhiều người tức giận, chế tạo “Phù loan chi biến”, ám sát Diệu Đế, diệt Quang Huy thần triều.
Quang Huy thần triều trải qua mười đế rồi diệt, bốn hoàng đế cuối cùng, sử xưng “tứ đế mất nước Xương Bình Thừa Diệu” .
Xương Đế, chính là đế đầu tiên trong tứ đế mất nước.
Khác với ba đế kia là, thời điểm Quang Huy thần triều giao cho hắn, chính là thịnh thế, nhưng chính bởi vì hắn thích lập công lớn, cực kì hiếu chiến, dẫn tới Quang Huy thần triều bắt đầu xuống dốc. Có thể nói, Quang Huy thần triều chính là ở trên tay hắn bắt đầu suy tàn, cũng là thủ phạm số một toàn bộ thần triều bị diệt.
Vô số hậu nhân vì thế phỉ nhổ, chính bởi vậy mặc dù là trên sách sử bảy nước, ghi chép đối với Xương Đế cũng phần nhiều là lời phê bình, tận khả năng chân thật khắc lại một đời của vị đệ nhất đế mất nước này.
Nghe được Táng Linh Đài là xây dựng thời kì Xương Đế, Tô Trầm cũng hơi ngây ra: “Thế mà không phải di chỉ Áo tộc?”
“Ồ? Ngươi sao lại cho rằng là di chỉ Áo tộc?” Một đôi mắt to của Cố Khinh La lóe lên hỏi.
“Ồ... Chỉ là cảm thấy càng cổ xưa càng tốt mà.” Tô Trầm thuận miệng trả lời.
Từ chỗ Cố Khinh La, Tô Trầm biết, thì ra năm đó thời kì Xương Đế, vùng này từng bùng nổ một hồi hỗn loạn. Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, Quang Huy thần triều đã chết mất không ít người. Về sau là một vị đại tướng bình ổn hỗn loạn, vì trấn an người nhà người chết, liền xây một tòa Táng Linh Đài, an táng anh linh.
Táng Linh Đài, nói trắng ra là chính là một cái mộ huyệt lớn.
“Biết hỗn loạn đó là vì sao dựng lên không?” Tô Trầm hỏi.
Cố Khinh La nghiêng đầu, nghĩ nghĩ trả lời: “Hình như là đầu mục tổ chức hắc ám nào bị bắt, dẫn tới đám người đó bùng lên cướp ngục gây ra. Tình huống cụ thể thì không rõ lắm.”
Thời gian kế tiếp, ở sau khi trả lại nguyên khí cho Dạ Mị, Tô Trầm liền lại khôi phục cuộc sống hai điểm một đường trước kia. Mỗi ngày ban ngày đi Ngọc Chân các, theo Đường Chân học tập văn tự cổ đại, đồ cổ, buổi tối về nhà, thì luyện tập nguyên kỹ. Lúc rảnh rỗi không có ai, cũng sẽ để Cương Nham đem Thực Kim Trùng thả ra, cho nó ăn chút kim loại khác.
Tô Trầm rất nhanh đã phát hiện, Thực Kim Trùng thèm ăn tuyệt đại bộ phận kim loại, nhưng không phải mỗi loại kim loại đều có thể tinh luyện ra tinh túy.
Tô Trầm tổng cộng thí nghiệm mười tám loại kim loại, cuối cùng lại chỉ có ba loại tìm được tinh túy, giá trị tinh luyện không lớn bằng Tinh Ngân, tỷ lệ chuyển hóa cũng không giống nhau.
Nói cách khác, có con Thực Kim Trùng này, tương đương với tìm được một nguồn thu nhập thời gian dài. Tuy Thực Kim Trùng sức ăn có hạn, không có khả năng chuyển hóa quá nhiều, nhưng dòng chảy nhỏ mà kéo dài, cũng tốt hơn là không có.
Trong khoảng thời gian này, Tô phủ cũng bình tĩnh hiếm thấy, không có ai tìm hắn gây sự.
Một điểm này từ trên người Minh Thư có thể thấy được, từ sau khi Tô Trầm đại hiển uy phong, thì không ai dám đánh Minh Thư nữa. Câu “Ta chưa có được Vân Bức huyết mạch, cho nên lúc nào cũng có thể đi lần thứ ba” kia của Tô gia tứ thiếu gia đã truyền khắp Tô phủ.
Không có ai muốn để mình trở thành lý do Tô Trầm lần thứ ba vào Thâm Hồng.
“Một cái Tô phủ to như vậy, hơn trăm con em, thế mà để cho một tên mù chấn trụ, thật sự là vô năng mà.”
Ngồi ở trên vị trí của mình, Tô Khắc Kỷ lắc đầu thở dài.
Bên cạnh Đồng sư gia cũng không sợ lạnh, vẫn phe phẩy cây quạt thổn thức: “Cái này cũng khó trách. Tô gia là thiên hạ tộc trưởng năm đó một mình đánh hạ ra, thời gian chung quy ngắn chút, nội tình cũng không đủ.”