“Sau đó thì sao?” Tô Trầm mỉm cười: “Chỉ cần con bỏ cuộc, người liền có thể đúng lý hợp tình vứt bỏ con, đúng không?”
Trong lòng Tô Thành An chấn động, tính toán nhỏ nhặt sâu trong đáy lòng bị Tô Trầm vạch trần, dâng lên đầu tiên là một cơn sợ hãi.
Sao có khả năng? Nó mới mười bốn tuổi, đã hiểu rõ lòng người như thế?
Sau đó sự sợ hãi này chuyển hóa thành phẫn nộ sau khi xé rách da mặt già.
Hắn dùng phẫn nộ để che giấu chột dạ.
Tô Thành An rống lớn: “Càn rỡ! Có ai nói chuyện với phụ thân như ngươi sao?”
Tô Trầm không nói lời nào, chỉ “nhìn” phụ thân.
Mắt hắn tuy mù, nhưng nhìn qua vẫn không khác gì với người thường, một đôi mắt sáng ngời có thần, đôi mắt phát sáng.
Hắn cứ như vậy nhìn Tô Thành An, nhìn mắt hắn, trong lòng Tô Thành An lại bất an hẳn lên.
Hắn hầu như là cố gắng khống chế tâm tình của mình, không bại lui ở dưới ánh mắt của con trai.
Tô Trầm rốt cuộc nói: “Phụ thân, người có thể nói cho con biết, con rốt cuộc đã làm sai cái gì sao?”
Tô Thành An trầm mặc.
Một hồi lâu, hắn mới trả lời: “Ngươi chưa làm sai cái gì, ngươi vẫn luôn là đứa bé tốt.”
“Vậy vì sao sự cố gắng của con không thể đổi lấy ủng hộ, lại ngược lại là như bây giờ?” Tô Trầm lại hỏi.
Tô Thành An trả lời: “Tiến thủ không phải tội, chỉ là nó cản đường người khác.”
————————————————
Tô gia đã thay đổi chế độ —— ở sau khi Tô Trầm nói dối bị vạch trần.
Biên độ sửa đổi không lớn, bình xét cuối năm vẫn lấy kiểm tra lực lượng làm chủ, chỉ là ở trên cơ sở này lại tăng thêm một quyền khiêu chiến.
Hạng đầu tổng tuyển cuối năm của mỗi một lần, đều có nghĩa vụ tiếp nhận một lần khiêu chiến, người khiêu chiến chọn ra từ trong con em khác thất bại, nhưng chỉ có thể khiêu chiến một lần, hơn nữa không thể sử dụng vũ khí.
Làm như vậy chỗ tốt lớn nhất chính là biên độ thay đổi chế độ không lớn, có thể hạn độ lớn nhất giảm bớt tiếng phản đối, đồng thời cũng có thể đánh mất lo lắng của Tô Trường Triệt đối với phương diện chết và bị thương.
Đương nhiên, cái này cũng khiến cho ý nghĩa thay đổi chế độ nhằm vào trở nên càng thêm rõ ràng —— toàn bộ mọi người đều biết đây là hướng về phía Tô Trầm.
Vì thế Tô Khánh còn hưng phấn một phen, càng phát ra lời, Tô Trầm hoặc là bỏ qua lần bình xét cuối năm này, nếu không thì muốn ở trên khiêu chiến khiến Tô Trầm biết tay.
Nhưng uy hiếp của hắn hiển nhiên vô dụng.
Bởi vì rất nhanh cha con Tô Khắc Kỷ đã nhận được tin tức: Tô Trầm xác định sẽ tham gia bình xét cuối năm nay.
Tô gia đại viện nằm ở dưới một ngọn núi ngoại ô thành tây, dưới núi có dòng sông uốn lượn qua, hai bên dòng sông là ruộng tốt rộng lớn, trong núi có rừng rậm, coi như một chỗ tốt non xanh nước biếc.
Trần La viện của Tô Trầm ở phía sau Tô phủ, từ nơi này đi hướng sau sân, có thể nhìn thấy một bức tường. Trên tường có cửa nhỏ, sau khi qua cửa là một rừng trúc. Xuyên qua rừng trúc tiếp tục đi về phía trước, chính là trong núi.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì, Tô Trầm sẽ thường xuyên đến phía sau núi ngồi chơi.
Buổi tối hôm nay giống với mọi khi, Tô Trầm ngồi ở trên một khối đá lớn phía sau núi.
Ban đêm núi rừng yên tĩnh không tiếng động, ngay cả chim chóc cũng không hót nữa, chỉ có gió thổi qua trong rừng truyền đến tiếng vang u u.
Nhưng ở trong tai Tô Trầm, cánh rừng lại chưa từng bình tĩnh cùng đơn điệu.
Không còn sự ồn ào sôi trào của ban ngày, hắn có thể càng thêm rõ ràng bắt giữ được những tiếng động nhỏ bé kia, rèn luyện thính lực của mình.
Khó được nhất là, không còn những tiếng người ồn ào kia, tâm hắn cũng theo đó bình tĩnh.
Điều này làm hắn nghe được xa hơn, phân biệt cũng rõ ràng hơn.
Cách đó không xa là tiếng nước chảy ào ào, đó là suối núi đang chảy.
Tuy không nhìn thấy, trong đầu Tô Trầm lại hiện ra từng bức họa: nước suối róc rách từ trên núi chảy xuống, ở sau khi tới một vách đá đổ xuống, hình thành một thác nước nho nhỏ. Chấn động đáng kể khiến phía dưới vách đá hình thành một đầm nước, dòng nước rơi vào trong đầm mang theo cuộn sóng. Nước suối tiếp tục chảy xuống, ở dưới đầm hình thành một dòng suối nhỏ lưu, uốn lượn qua một mảng rừng rậm kia, thẳng tới phương xa...
Tô Trầm cứ như vậy ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ, lắng nghe.
Đột nhiên hắn đưa tay, tạt về phía dòng suối, một đóa hoa nhỏ xuôi dòng đã ở trong tay.
Tô Trầm chậm rãi đem hoa đưa đến chóp mũi, hít hương thơm thoang thoảng kia, khóe miệng toát ra nụ cười thích ý.
Không chỉ có thính giác, khứu giác của hắn tương tự cũng tăng cường.
Thông qua làn hương hoa thấm vào ruột gan kia, Tô Trầm biết đây là hoa hồng khóc, một loại hoa núi màu đỏ có chứa hương thơm đậm.
Lại có làn hương bay tới, thượng du dòng suối nhỏ, là từng đóa hồng khóc xuôi dòng mà xuống.
Tô Trầm có chút kỳ quái, thời tiết này chính là lúc hoa núi rực rỡ, sao có thể có lượng lớn hồng khóc phiêu linh?
Hắn lên dọc theo dòng suối.
Dọc theo dòng suối đi một đoạn đường, đến thẳng dưới vách đá kia. Ở trong tiếng thác nước càn quét, mơ hồ có thể nghe được tiếng dòng nước quấy động bất quy tắc trong đầm nước phía dưới.
Đó là...
Có người đang nghịch nước?
Tô Trầm đột nhiên phản ứng lại.
“Người nào?” Một tiếng quát vang lên.
Tô Trầm lập tức biết không ổn, hoàn toàn là theo bản năng, hắn hướng phía sau ngửa đầu, đổ về phía mặt đất.
Một cơn gió mạnh từ trên mặt hắn quét qua.
Tô Trầm ngã xuống đất, lăn một vòng ngay tại chỗ, bên tai ‘Xoẹt xoẹt xoẹt’ liên tục mấy vật cứng cắm xuống đất, đồng thời bên đầm nước xa xa đã nhấc lên tiếng vang như sóng lớn vỗ bờ, đó là có người đang dùng bàn tay kích động mặt nước, nhiễu loạn thị giác, nhưng cái này hiển nhiên không có bất cứ ý nghĩa gì đối với Tô Trầm.
Hắn nhanh chóng quay cuồng ở trên mặt đất, đồng thời hô to thành tiếng: “Ta là người mù!”
Lời gì hiển nhiên cũng không có hiệu quả bằng câu này.
Tiếng gió tiếng nước dừng lại, rừng rậm ồn ào vừa xong đột nhiên im lặng.
Tô Trầm dừng lộn, chậm rãi ngồi dậy, hai tay thì mò mẫm ở trên mặt đất.
Một lát sau, hắn nói: “Đã mặc xong quần áo, vì sao còn không ra?”
Xoẹt!
Tiếng kiếm ra khỏi vỏ.
Chóp mũi Tô Trầm có một điểm sáng lạnh lẽo.
Tuy không nhìn thấy, Tô Trầm lại biết rõ, một nữ tử đang dùng kiếm chỉ mình.
“Ngươi thật sự là người mù?” Bên tai truyền đến một giọng nữ trong vắt.
Như chim hót nơi khe núi trống, dễ nghe êm tai nói không nên lời.
Tô Trầm gật đầu: “Ta tên Tô Trầm, nếu ngươi không tin, có thể đi phụ cận hỏi thăm một chút cái tên này, liền biết ta thật sự là người mù.”
Nghe được lời này, đối phương rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, hàn ý kiếm quang cách Tô Trầm xa chút.
Thanh âm êm tai kia một lần nữa vang lên: “Ngươi đã không nhìn thấy, vì sao còn có thể đi lại một mình ở nơi này?”
Tô Trầm cười nói: “Ai nói người mù thì không thể tự mình đi đường? Trong rừng này có gió, gió đi qua ở trong rừng, ở lúc qua cây cối và khe hở sẽ sinh ra tiếng vang, mà mỗi loại tiếng vang thật ra đều không giống nhau. Chỉ cần ngươi dụng tâm phân biệt, thì có thể biết nơi nào có chướng ngại, nơi nào không có.”