Mục lục
Nguyên Huyết Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Trên lôi đài phát ra tiếng va chạm thật lớn.

Toàn bộ thân thể Tô Khánh bị Tô Trầm như bao cát đập trên sàn.

Một cú đậm này, bao gồm thể trọng của Tô Khánh, càng thêm Tô Trầm bùng nổ toàn bộ lực lượng Đoán Thể tầng tám!

Va chạm nặng nề khiến đầu óc Tô Khánh choáng váng, thân thể Đoán Thể tầng bảy không chịu nổi một cú đập hung ác này, lập tức phun ra một ngụm máu tươi lớn.

“Khánh nhi!” Tô Khắc Kỷ kêu to thành tiếng.

Đáp lại hắn là nắm đấm sắt hung ác của Tô Trầm, hung hăng nện ở trên mặt Tô Khánh.

Tô Khánh bị ngã tới mức choáng váng đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, tùy ý Tô Trầm một cú đấm tiếp một cú đấm, như mưa rền gió dữ rơi ở trên người, trên mặt hắn.

Toàn bộ mọi người đều bị biến hóa bất thình lình làm ngây người.

Tình thế chợt nghịch chuyển, Tô Trầm vừa rồi còn bị bắt nạt thật sự thảm thế mà quay đầu đè đánh Tô Khánh.

Nhất là một màn kia hắn quay người đuổi giết Tô Khánh, tốc độ quỷ dị, đổi hướng chuẩn xác, hoàn toàn vượt qua nhận biết của mọi người đối với hắn.

Hắn sao có thể làm được một điểm này?

“Không! ! !” Tô Khắc Kỷ đã đau lòng hô to lên.

Đau lòng này, có đau lòng đối với con mình bị điên cuồng đánh, cũng có đau lòng kế hoạch thất bại sanh non. Trả giá thật lớn đổi lấy thay đổi chế độ, thế mà không thể tranh thủ được thắng lợi cho con trai mình. Đến nỗi hắn bây giờ thậm chí không biết mình có nên hô nhận thua hay không. Có lẽ ngay sau đó, Tô Khánh có thể dậy, một lần nữa đại triển thần uy đánh bại Tô Trầm.

Nhưng sự thực thảm thiết lại là, chỉ là một lần thất thủ, Tô Khánh đã hoàn toàn mất đi cơ hội bùng lên.

Mắt thấy mặt Tô Khánh bị đánh thành một mảng máu thịt bay tứ tung, giống như hiện trường tai nạn xe cộ, Tô Khắc Kỷ rốt cuộc biết mình đã mất đi tất cả hi vọng.

Hắn kêu to: “Nhận thua! Dừng tay, chúng ta nhận thua!”

Nắm đấm sắt dừng lại trên không trung, chưa hạ xuống nữa, nhưng cái tay túm lấy Tô Khánh cũng chưa thả lỏng.

Hắn hơi nghiêng đầu: “Tứ trưởng lão?”

Tứ trưởng lão là trọng tài lần so đấu lôi đài này, nghe được lời này, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh: “Ta tuyên bố, Tô Trầm thắng lợi!”

Tô Trầm lúc này mới buông cái tay túm Tô Khánh, chậm rãi đứng lên, đôi mắt vô thần nhìn về phía mọi người, u ám thâm thúy nói không nên lời.

Toàn bộ mọi người đều ngây ra.

Tô Trầm, đã thắng.

Điều này sao có khả năng?

Thật lâu sau, Tô Thành An đột nhiên nói: “Trầm nhi, mắt của con có phải có chuyển biến tốt rồi hay không?”

Tô Thành An hỏi ra tiếng lòng chung của toàn bộ mọi người, dù sao một màn đó Tô Trầm bắt giữ Tô Khánh quá mức không thể tưởng tượng.

Nghĩ chút, Tô Trầm trả lời: “Con có thể phát hiện hắn, là vì hắn quá ngu, trong chiến đấu trước đó, bị con nắm giữ thói quen tránh né của hắn. Về phần mắt của con... Rất xin lỗi, chưa có chút chuyển biến tốt nào.”

Năm nay mùa xuân tới đặc biệt sớm chút.

Cây đào nở sớm, hình thành một biển hoa màu vàng nhạt, hương hoa đầy vườn, hương thơm bao phủ người ta, làm cho cả Tô gia đều đắm chìm ở trong một biển hương thơm.

Đẩy cửa ra, hít một hơi thật sâu, cảm thụ được hương hoa đẫm người kia, Tô Trầm đi ra khỏi phòng, tới dưới tàng cây Tử Kinh trong sân.

Tùy tay pha cho bản thân một chén trà, Tô Trầm ngồi xuống, động tác mây trôi nước chảy, đã càng thêm thông thuận tự nhiên.

Thi đấu cuối năm đã trôi qua hai tháng.

Bởi vì Tô Trầm lội ngược dòng, cao thấp Tô gia tự nhiên tránh không được gà bay chó sủa một phen. Tô Khắc Kỷ tất nhiên là tức giận đến mức nhảy cao ba trượng, nghe nói lại có mấy gia đinh gặp hại, ngay cả Tô Thành An cũng chưa bởi vậy cho hắn hoà nhã, ngược lại càng thêm bất mãn. Tiểu nhi tử Tô Hạo sinh ra, càng khiến Tô Thành An dời đi đại bộ phận cảm tình, bây giờ đại bộ phận thời gian của hắn đều dùng để ở bên tứ di thái. Đường Hồng Nhị tranh chấp với chồng không có kết quả, hai mắt con trai mù lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, trong lòng phẫn uất, sinh bệnh nặng một hồi, thân thể thoáng cái yếu đi rất nhiều, bây giờ cũng không dễ dàng bước ra ngoài cửa.

Cũng may gia chủ Tô Trường Triệt đối với hắn vẫn rất thưởng thức, chỉ là thưởng thức càng nhiều, tiếc nuối càng đậm.

Nghe nói đêm đó Tô Trầm đoạt giải quán quân, Tô Trường Triệt lắc đầu nói: “Là đứa nhỏ tốt, đáng tiếc cứng quá dễ gãy.”

Cứng quá dễ gãy, đây là lời bình của gia chủ. Coi như chuẩn xác, nhưng cũng biểu lộ thái độ của gia chủ—— không phản đối, không ủng hộ, tùy tiện.

Từ ngày đó trở đi, Tô Trầm liền cảm nhận được một loại bài xích khác thường.

Hai tháng thời gian, rất nhiều chuyện cứ như vậy trong lặng yên xảy ra thay đổi.

Nhưng cũng không phải đều là chuyện xấu.

Cũng có chuyện tốt.

Mắt Tô Trầm đã tốt hơn rất nhiều.

Khác với lúc trước chỉ có cảm giác ánh sáng, bây giờ hắn đã có thể mơ hồ nhìn thấy một vài thứ. Tuy vẫn như cũ khó có thể phân biệt, lại cuối cùng không phải cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Điều này làm Tô Trầm cảm thấy chờ mong gấp bội đối với tương lai, ngay cả thái độ của gia tộc hôm nay đối với hắn cũng không để ý nữa.

Thời khắc này đang thưởng thức trà, Kiếm Tâm đi tới: “Thiếu gia, tứ di thái cho mời.”

“Tứ di nương muốn gặp ta?” Tô Trầm ngẩn ngơ.

Vị Nhan Vô Song cô nương xuất thân Xuân Nguyệt lâu này, từ sau khi vào Tô phủ, chỉ từng gặp hai lần ở trên nhập môn, gia tộc tế điển, sau đó Tô Trầm chưa từng tiếp xúc với nàng ta, nhưng âm thầm, Tô Trầm nghe được đánh giá về nàng ta cũng không phải là tốt như vậy.

Nghe nói nữ nhân này tính tình khá khôn khéo lanh lợi, vào phủ không lâu, đã đem việc làm ăn ngõ Ngọc Đái nắm giữ trong tay.

Ngõ Ngọc Đái là một con phố phồn hoa nhất Lâm Bắc thành, Tô gia ở đây có bốn cửa hiệu mặt tiền, giao cho Tô Thành An nắm giữ, mà bây giờ, bốn cửa hiệu mặt tiền này là Nhan Vô Song quản lý. Nghe nói Đường Hồng Nhị cũng từng vì thế cãi nhau to một trận với Tô Thành An, cuối cùng lại không có kết quả. Hơn nữa đáng hận là, bốn cửa hiệu mặt tiền này thế mà dưới Nhan Vô Song quản lý còn vui sướng hướng vinh, không có chút sai sót không nói, còn làm được vài vụ mua bán lớn, dẫn tới những lời nói ra nói vào không thể nói gì nữa.

Người ta bộ dạng xinh đẹp, lại biết buôn bán, còn biết dỗ người, cuối cùng còn sinh con trai, cũng khó trách vị tứ di nương này được sủng ái gấp bội.

Nhưng phong cách làm việc của tứ di thái không được lòng người ta, nghe nói không lâu trước đây, còn vừa đem chưởng quầy Thuý Ngọc phường tính cả ba tiểu nhị lâu năm cùng nhau sa thải, lý do chính là không cung kính đối với nàng. Đó là lão nhân làm cho Tô gia hai mươi năm đó, nói đuổi liền đuổi!

Bây giờ tứ di thái đột nhiên mời mình, ngay cả Tô Trầm nhất thời cũng không rõ là vì cái gì.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu nói: “Biết rồi, ta đi qua bây giờ đây.”

Chỉnh lại bản thân một chút, thay bộ đồ mới, Tô Trầm do Kiếm Tâm dẫn đường, đi Lan Phương hiên của tứ di thái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK