‘Rắc’, một chân Mạc Đại Nghiêm đã bị Tô Trầm đạp gãy.
Lại một cú húc đầu lên mũi Mạc Đại Nghiêm, đem mũi hắn húc gãy, ngay sau đó lật tay bắt cánh tay trái Mạc Đại Nghiêm, đem cánh tay trái hắn cũng bẻ gãy, cuối cùng là chân trái.
Trong tích tắc, Mạc Đại Nghiêm đường đường Đoán Thể tầng chín đã bị Tô Trầm hoàn toàn phế bỏ, nằm úp sấp ở trên mặt đất không bò dậy được một đám xa phu, còn có bọn người Minh Thư, Chu Hoành nhìn mà đều trợn mắt há hốc mồm.
Tô Trầm lúc này mới chậm rãi đứng lên: “Đây là kết cục của không lớn không nhỏ, chẳng phân biệt được tôn ti.”
“Tô Trầm, chúng ta không phải người của ngươi, ngươi không có quyền đối với chúng ta như vậy!”
Làm người ta kinh ngạc, trong một đám xa phu thế mà còn có kẻ to gan dám hướng Tô Trầm hò hét.
“Ngươi nói đúng, ta quả thực không có quyền lợi xử trí Mạc Đại Nghiêm.” Tô Trầm cười cười: “Nhưng... Vậy thì sao?”
Vậy thì sao?
Nghe được lời này, một đám xa phu đều thất thần.
Tô Trầm đã nâng chân, giẫm ở ngực Mạc Đại Nghiêm: “Ta quả thực không có quyền lợi xử trí gã này, nhưng ta cố tình xử trí, vượt quyền, thậm chí còn làm hắn bị thương nặng. Vậy thì thế nào? Ta mắc lỗi, gia tộc tự nhiên sẽ xử phạt ta. Nhưng Mạc Đại Nghiêm, còn có các ngươi lũ vô liêm sỉ này, các ngươi đoán, ta sẽ nhận được xử phạt thế nào?”
Mạc Đại Nghiêm tứ chi gãy hết, đã vô lực phản kháng cùng các xa phu kia cùng nhau hoảng sợ nhìn Tô Trầm, ngay cả rên rỉ cũng bị dọa ngừng lại.
“Cấm đoán? Phạt lương tháng? Hoặc là cái gì khác? Không sao, ta đều tiếp nhận.” Tô Trầm trả lời: “Nhưng có một điểm có thể khẳng định, chính là gia tộc mặc kệ trừng phạt ta như thế nào, tạo thành thương tổn đối với ta cũng sẽ không lớn bằng trên người Mạc Đại Nghiêm bị. Đây, chính là khác biệt giữa chủ tử cùng hạ nhân!”
Một câu, chấn động khiến mọi người đều nói không ra lời.
Đúng vậy, vô luận Tô Trầm chịu trừng phạt gì, đều không có khả năng so với Mạc Đại Nghiêm gặp thương tổn quá nặng!
Bởi vì hắn là chủ tử, là thiếu gia!
Đây là đặc quyền, đặc quyền thiên kinh địa nghĩa!
Tô Trầm đã ngẩng đầu, nhìn về phía các xa phu kia.
Ánh mắt vô thần rõ ràng không có bất cứ tiêu điểm nào, lại khiến toàn bộ mọi người kinh sợ tới mức không dám đối diện với hắn.
Tô Trầm thản nhiên nói: “Cho nên, ta cho dù tiếp tục ra tay, giết các ngươi, cũng sẽ không có hậu quả lớn bao nhiêu. Nhưng nếu các ngươi thương tổn ta... Vậy các ngươi đều phải chết!”
Câu cuối cùng này, toàn bộ mọi người nghe được trong lòng phát lạnh.
“Cho nên...” Tô Trầm đã buông cái chân giẫm Mạc Đại Nghiêm, đi hướng Tô Việt.
Tiểu tử này bị Tô Trầm ném, kim thép đâm vào người, thời khắc này còn ở trên mặt đất rên rỉ không bò dậy nổi.
Tô Trầm nghiêng tai, làm ra bộ dạng lắng nghe, theo tiếng rên rỉ của Tô Việt tới cạnh Tô Việt, một tay nhấc hắn lên, nâng tay đem hắn đánh bất tỉnh, lúc này mới quay đầu nói với các xa phu kia: “Cho nên ta hy vọng các ngươi có thể đối với ta có một chút lòng kính sợ như vậy. Có lòng kính sợ, sẽ hiểu được tôn trọng. Mà hiểu được tôn trọng chủ nhân, sẽ bớt phạm sai lầm, chuyện như vừa rồi, cũng sẽ không đã xảy ra nữa.”
Một xa phu run rẩy nói: “Ngài muốn chúng ta làm cái gì?”
Tô Trầm nở nụ cười.
Đây mới là thứ hắn muốn nghe.
“Ta muốn các ngươi nói thật.” Hắn nói: “Một lát nữa, các trưởng bối của gia tộc sẽ đến, nếu có ai dám nói ra lời trái lòng, tin tưởng ta... Hắn nhất định sẽ chết!”
“Đừng đáp ứng hắn!” Mạc Đại Nghiêm hô to.
Xoẹt!
Tô Trầm tùy tay ném, một cây kim thép từ trên người Tô Việt nhổ xuống đã bắn vào hạ thể của Mạc Đại Nghiêm. Lần này thương tổn đối với Mạc Đại Nghiêm vượt qua tất cả, Mạc Đại Nghiêm phát ra tiếng kêu thống khổ đến cực điểm, không chịu nổi nữa, thế mà trực tiếp ngất đi.
Tô Trầm thuận tay lại rút ra một cây kim, mỉm cười nhìn những xa phu kia.
Đối mặt “Nghe tiếng phân biệt vị trí” chuẩn xác vậy, toàn bộ xa phu đồng thời cảm thấy hạ thể phát lạnh.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, tự nhiên không có khả năng không kinh động trên dưới Tô gia.
Chạy tới đầu tiên chính là Tô gia hộ vệ trưởng Bùi Kỷ Vân. Hắn là cháu đằng ngoại của Tô Trường Triệt, nguyên khí sĩ Phí Huyết cảnh, một hai người ít ỏi ở trong thế hệ thứ hai của Tô gia gần với bọn Tô Khắc Kỷ, Tô Hoài Hữu.
Khó được nhất là, người này xử sự coi như công bằng, thân là hộ vệ gia tộc, cũng không cho phép hắn có nhiều thiên hướng chính trị.
Nhìn thấy đến đều tiên là gã, trong lòng Tô Trầm chợt nhẹ nhõm.
Bùi Kỷ Vân đối với hắn tuy không nhiệt tình bằng Tô Phi Hổ, nhưng ít ra cũng không kỳ thị, chèn ép, vẫn là người có thể dùng lý lẽ.
Thời khắc này Bùi Kỷ Vân đi vào, nhìn thấy bộ dáng Tô Việt cùng Mạc Đại Nghiêm, cũng ngẩn ngơ rõ ràng, nhìn về phía Tô Trầm: “Tô Trầm, ngươi đây là làm gì?”
Tô Trầm mỉm cười trả lời: “Ta đang làm gì, một hai câu không nói rõ được, không bằng chờ các trưởng bối khác đều đến đủ, lại cùng nhau trả lời, được không?”
Bùi Kỷ Vân giật mình, cuối cùng gật đầu: “Được, nhưng ngươi đem Tô Việt thả ra trước.”
“Vậy không được, không có hắn, ta sợ rất nhiều người sẽ không cho ta cơ hội nói chuyện.” Tô Trầm nói xong, đã đem tay phải đặt ở trên đôi mắt Tô Việt: “Tin tưởng ta, một người mù, bị ép quá, là cái gì cũng làm ra được.”
Bùi Kỷ Vân hít vào một hơi, vội nói: “Được, được, ngươi đừng xúc động, đem hắn giao cho ngươi còn không được sao? Chúng ta ở ngay đây cùng nhau chờ trưởng bối khác của gia tộc.”
“Bùi thúc sợ là không thể nhàn nhã.” Tô Trầm chỉ chỉ các xa phu phía sau: “Những người này, tất cả đều là người chứng kiến việc hôm nay, ta cần bọn họ làm chứng. Nhưng vì phòng ngừa có người rắp tâm bất lương, đổi lời khai, còn xin Bùi thúc đem bọn họ cách ly toàn bộ, an trí riêng từng người một.”
Các xa phu kinh hãi. Trong bọn họ quả thực có một số người chưa bị lời Tô Trầm nói dọa, ngược lại kích lên suy nghĩ cùng chung mối thù, bởi vậy giả vờ cúi đầu. Nhưng bởi vì có Tô Trầm ở bên, cho nên cũng không cách nào khác thông đồng, chỉ có thể chờ cơ hội lại trèo lên cắn Tô Trầm.
Không ngờ Tô Trầm lại có một chiêu như vậy, hóa ra hắn trước đó nói chuyện đều chỉ là ổn định mọi người, thủ đoạn thật sự chờ ở chỗ này cơ.
Bùi Kỷ Vân cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, lời Tô Trầm nói khiến mắt hắn sáng ngời.
Có đủ nhân chứng thì dễ xử lý rồi, mặc kệ ai đúng ai sai, việc này không thể thành án oan. Đã oan có đầu nợ có chủ, vậy có trách nhiệm gì cũng không kéo đến trên thân hắn hộ vệ trưởng này.
Cho nên vung tay lên: “Đem bọn hắn bắt hết lại, phân biệt giam giữ, chưa có ta cho phép, không cho bất luận kẻ nào thăm!”
Sớm có một đám hộ vệ gia tộc tiến lên, áp giải các xa phu đi xuống. Đến khi muốn áp giải Minh Thư cùng Chu Hoành, thì bị Tô Trầm ngăn cản, Bùi Kỷ Vân cũng không để ý. Nhìn ra được, người tuy là Tô Trầm đánh bị thương, nhưng quá nửa là đối phương gây chuyện, bằng không Tô Trầm cũng sẽ không vững vàng như thế.