“Hả?” Vân Báo Cương Nham không khỏi sửng sốt, đồng loạt trừng mắt nhìn Thôi Diệu Linh, trong mắt tràn đầy sát khí. Nữ nhân chết tiệt này, đã liên tục hai lần giở trò với bọn họ. Thôi Diệu Linh dùng cười lớn che dấu vẻ chột dạ: “Ai u, công tử quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, cả chút tỳ vết nhỏ kia mà cũng nhìn ra được.” Tô Trầm cười lạnh: “Ngươi xác định chỉ là chút tỳ vết nhỏ?” Thật ra hắn không nhìn ra thoa này có vấn đề gì, nhưng hắn nhìn ra Thôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.