Dưới tình huống không rõ nội tình, ai cũng sẽ không tùy tiện đi đắc tội một vị nguyên sĩ. Loại người trời lớn đất lớn lão tử lớn nhất kia không phải không có, nhưng bình thường cũng sẽ không sống quá lâu.
Trong Phỉ Thúy cốc người như vậy có hay không tạm thời còn chưa biết, nhưng tới bây giờ, còn chưa có ai nhảy ra tìm Tô Trầm gây sự.
Bởi vì làm ăn rất tốt, chỉ bán một ngày, Tô Trầm đã chuẩn bị đi nhập hàng một lần nữa.
Cũng may hắn lần này đã có chuẩn bị, hàng còn lại giao cho Lý Thứ tiếp tục bán, chính hắn thì tiếp tục trở về nhập hàng.
Lần thứ hai nhập hàng khác với trước đó, ở trước khi đến hắn đã liên hệ mấy thợ săn, do bọn họ phụ trách chọn mua ngoài núi, sau đó đưa đến Thất Tinh Nham. Đoạn đường từ ngoài núi đến Thất Tinh Nham, hung thú khá ít, để thợ săn phụ trách vận chuyển là có thể. Thứ Tô Trầm cần phải làm là đến Thất Tinh Nham tiếp thu hàng hóa, sau đó nói cho đối phương lô hàng cần nhập tiếp theo, cũng ước định thời gian gặp mặt.
Như vậy tuy sẽ có thêm một khoản chi ngoài định mức, nhưng cũng tiết kiệm cho hắn rất nhiều thời gian, đi tới đi lui một lần chỉ cần một ngày là được. Mà ở trên đường đi tới đi lui, gặp được hung thú còn có thể tiếp tục chiến đấu, rèn luyện bản thân, có thể nói là kiếm tiền tu luyện vẹn cả đôi đường.
Cứ như vậy, quán rượu Trích Tinh cùng tiệm bách hóa của Tô Trầm đã khai trương ở Phỉ Thúy cốc.
Không thu thuế, không tiền thuê nhà, chỉ có bốn tiểu nhị, phân biệt phụ trách làm việc trong quán rượu cùng cửa hàng, lại tìm một đầu bếp làm cơm, Lý Thứ làm chưởng quầy, phụ trách tất cả mua bán.
Trừ tiêu thụ các loại đồ dùng cuộc sống, cung cấp rượu ngon các thứ phục vụ, làm ăn quan trọng nhất trong cửa hàng đại khái chính là thu mua Tinh Ngân.
Ở bên ngoài, một lượng Tinh Ngân sau khi được chiết xuất, giá trị khoảng hai mươi khối nguyên thạch.
Ở trong thung lũng, ngại quá, giá giảm phân nửa, thích bán hay không.
Nguyên sĩ, võ giả thu thập được Tinh Ngân, ở sau khi hỏi giá tự nhiên tránh không được muốn mắng một phen ông chủ lòng dạ đen tối, nhưng mắng xong, thường thường vẫn có không ít người lựa chọn bán ra. Lý do bán ra có rất nhiều, không dám giữ lại, không có tiền tiêu, hoặc là nguyên nhân vớ vẩn nào khác. Bọn họ cứ như vậy đem Tinh Ngân mình vất vả tìm được bán giá thấp cho Tô Trầm, sau đó dùng tiền đổi được lại tiêu phí ở trong quán rượu của Tô Trầm, uống ngụm rượu to, ăn miếng thịt lớn, thậm chí tiêu tiền tìm nữ nhân, thẳng đến khi tiêu hết mới thôi.
Đúng rồi, trong quán rượu của Tô Trầm cũng có bán da thịt nữ nhân. Đương nhiên không phải hắn tìm, mà là các nữ nhân đó tự mình tìm tới cửa. Tô Trầm không cản họ, cũng không thu phí thêm từ họ, các nữ nhân này tồn tại, sẽ kích thích thêm tiêu phí ở quán rượu, tăng lượng tiêu dùng —— bây giờ thợ săn chuyên môn đưa hàng cho Tô Trầm đã từ bốn nhà phát triển đến sáu nhà, vì thế Tô Trầm không thể không mua thêm một cái vô nguyên phàm giới lớn hơn nữa dùng để vận chuyển hàng.
Rất nhiều người bận bịu, cuối cùng rơi vào cảnh hoàn toàn không có gì, chỉ là được khoái hoạt nhất thời, mà Tinh Ngân bọn họ vất vả kiếm được, thì cứ như vậy lấy phương thức đặc thù chảy tới trong tay Tô Trầm. Chỉ có những người rõ ràng không có tiền, mới có thể không bị Tô Trầm từ trên người bọn họ kiếm lấy tài phú.
Rất nhiều người bởi vậy chê cười, nói toàn bộ mọi người đều đang làm công cho Quỷ Kiểm Nhi (mặt quỷ). Cũng có người hiểu chuyện, nói Quỷ Kiểm Nhi mới là kẻ có tiền số một trong Phỉ Thúy cốc này. Ồ đúng rồi, Quỷ Kiểm Nhi chính là Tô Trầm, bởi vì hắn cả ngày đeo một cái mặt nạ không lộ mặt thật, mà bị người ta đặt cho cái tên Quỷ Kiểm Nhi.
Cây to, thì khó tránh khỏi gió lớn. Tiền nhiều rồi, thì tránh không được có người đỏ mắt đố kỵ, thậm chí gây chuyện sinh sự.
Cho dù là nguyên sĩ, cũng không có khả năng hoàn toàn tránh được loại phiền toái này.
Hôm nay Tô Trầm vừa từ bên ngoài mang theo hàng trở về, Lý Thứ đi tới trước mặt, sắc mặt ngưng trọng.
“Đã xảy ra chuyện?” Tô Trầm nhìn ra vấn đề.
“Lang Đao và hai huynh đệ của hắn hôm qua đến uống rượu, không trả tiền.” Lý Thứ trả lời.
Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: “Hắn nói hắn về sau cũng sẽ không trả tiền nữa.”
Lang Đao là nguyên sĩ.
Nguyên sĩ Dẫn Khí cảnh tầng năm, tiêu chuẩn dẫn khí trung tầng.
Hắn còn có hai anh em kết nghĩa, một người tên Hồng Ưng, một người tên Sơn Tiêu, phân biệt là Dẫn Khí tầng ba cùng Dẫn Khí tầng bốn, luận cảnh giới, đều cao hơn Tô Trầm.
Uống quỵt bữa rượu, đây là việc nhỏ.
Rượu không đáng tiền.
Nhưng ý tứ hàm xúc sau lưng chuyện này, lại khác lắm.
Đây là một lần khiêu khích, đồng thời cũng là một lần thăm dò.
Ở thế giới này, cá lớn nuốt cá bé tất nhiên là dòng chảy chính, nhưng ngu xuẩn không nhìn mặt người ta đã lao vào bình thường đều là bị ăn.
Cho nên ở trước khi quyết định một mục tiêu có nên ăn hay không, đầu tiên phải thử.
Xem xem đối phương rốt cuộc có phải miếng thịt hay không, xem xem rốt cuộc có phải miếng thịt yếu ớt hay không, xem xem rốt cuộc ăn được không, xem xem bên cạnh miếng thịt này có phải còn có chó săn khác ngồi hay không...
Cho nên mọi người đều đang nhìn.
Xem Tô Trầm tính xử lý ra sao chuyện Lang Đao uống rượu bá vương (ý là uống quỵt).
Nếu hắn mềm, như vậy chờ đợi hắn rất nhanh sẽ là càng nhiều cơm bá vương hơn. Toàn bộ nguyên sĩ đều sẽ dám đi lên thò một chân, bọn họ sẽ yêu cầu trước ăn uống miễn phí, tiếp theo sẽ từ lĩnh vực ăn quỵt mở rộng đến lấy không, đem bất cứ hàng hóa nào mình nhìn trúng lấy đi, đến cuối cùng sẽ càng phát triển đến thu phí bảo hộ, trái lại Tô Trầm phải giao tiền cho bọn hắn.
Đương nhiên Tô Trầm cũng có thể cứng rắn, vậy thì phải xem hắn muốn giải quyết ba nguyên sĩ áp bức như thế nào.
Chỗ dựa? Bí bảo? Hay là cái gì khác?
Không có ai biết, nhưng muốn giải quyết phiền toái, dù sao cũng phải lộ chút thủ đoạn mới được.
Nhìn thấy thủ đoạn, mọi người liền biết mình nên làm thế nào.
Một lần thử nho nhỏ, thật ra chính là một lần nguy cơ của Tô Trầm.
Có thể vượt qua, hắn có thể an tâm việc làm ăn của mình, thẳng đến khi nguy cơ một lần sau tiến đến.
Không thể, như vậy kết cục tốt nhất của hắn chính là mang theo tiền bây giờ kiếm được lập tức cút đi.
Tô Trầm tuy tuổi không lớn, nhưng hắn trải qua lại đủ nhiều.
Nhiều đến mức khiến hắn đã đủ hiểu lòng người khó lường, biết đủ loại tâm tư của những kẻ nấp ở chỗ tối.
Chỉ là trong tích tắc, Tô Trầm đã có tính toán.
Hắn gật gật đầu nói: “Biết rồi, buổi tối ta đến chiêu đãi.”
“Vâng.” Lý Thứ biết điều rời đi.
Khi màn đêm buông xuống, việc làm ăn của quán rượu Trích Tinh bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Các “thợ mỏ” bận rộn một ngày ùn ùn tới nơi thư giãn duy nhất của Phỉ Thúy cốc này, lấy ra mấy đồng sót lại trong túi, bắt đầu tìm say. Không ngồi nổi trong quán rượu, thì ngồi ở bên ngoài, Tô Trầm dựng lán ngoài quán rượu, cũng đủ ngồi hơn trăm người, tiểu nhị bởi vậy lại tăng thêm.