Hắn muốn báo thù, muốn giết Tô Trầm.
Cho dù không nhìn thấy, ta cũng vẫn là nguyên khí sĩ, có thể giết chết ngươi!
Lâm Giải hô to dưới đáy lòng, điên cuồng vung đao.
Đao dệt như lưới, tung hoành qua lại, tuy Tô Trầm lần nữa né tránh, nhưng thị lực hắn cũng không tốt, một lần chưa tránh thoát, một đạo đao khí đã quét qua thân thể hắn, lưu lại ở bên hông hắn một vết thương khủng bố.
“Hự.” Tô Trầm kêu rên thành tiếng.
Lâm Giải nghe được tiếng, hướng phía Tô Trầm lại lần nữa vung đao.
Xoát xoát!
Trên lưng cùng cánh tay trái Tô Trầm đã lại đều trúng một đao.
Tô Trầm ngã xuống đất, nhất thời không bò dậy được nữa.
Cách đó không xa Lâm Giải đứng ở nơi đó vẫn múa chiến đao, thân là nguyên khí sĩ khiến tinh lực hắn dư thừa, phẫn nộ càng làm cho hắn không tiếc thể lực, xem ra múa thêm một lúc cũng không có vấn đề gì.
Thì ra mình chung quy vẫn phải chết ở chỗ này sao?
Mặc dù mình nắm được cơ hội duy nhất kia, chung quy vẫn phải thua ở trên cảnh giới sao?
Người mù với người mù, xem ra mình không phải đối thủ của đối phương.
Đáy lòng Tô Trầm cười khổ.
Trước mắt đã là một mảng váng đầu hoa mắt, đó là biểu hiện bị thương quá nặng, đổ máu quá nhiều.
Tô Trầm biết mình sắp không chống đỡ được nữa.
Đợi một chút!
Hoa mắt?
Tô Trầm đột nhiên ngẩn ngơ.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên xuất hiện một chút biến hóa.
Cảnh sắc vốn mơ hồ mông lung kia trở nên dần dần ngưng thực, tầm nhìn của Tô Trầm không là một mảng sương khói lượn lờ nữa, mà là dần dần rõ ràng.
Đỉnh đầu bầu trời xanh thẳm, mây trắng lơ lửng, bên người cây to cao ngất, cỏ xanh biếc, còn có Lâm Giải cách đó không xa bộ dạng như điên cuồng.
Thì ra hắn có một khuôn mặt to dài, thật đúng là giống một con lừa mà.
Rất kinh ngạc, trong đầu Tô Trầm thế mà còn toát ra một ý nghĩ nhàm chán như vậy, sau đó mới là ngạc nhiên lẫn vui mừng tới muộn.
Ta nhìn thấy rồi!
Ta có thể nhìn thấy rồi!
Tô Trầm hầu như muốn hô to lên.
Mãi không chịu từ bỏ hy vọng, luôn luôn đau khổ chờ đợi phục hồi như cũ, vẫn luôn chờ mong khôi phục kiểu đột phá, thật sự xuất hiện ở giờ khắc này!
Tô Trầm hưng phấn muốn khóc, muốn cười, muốn ngửa mặt lên trời tru lên.
Nhưng trước mắt hiển nhiên còn chưa có thời cơ ăn mừng.
Hắn thậm chí còn chưa kịp đắm chìm ở trong sự hưng phấn này, liền nhìn thấy một ánh đao hướng mình bổ tới.
Lần này thấy rõ rồi, chính là một ánh đao bổ về phía mình.
Ở trước khi ánh đao tới người, Tô Trầm phát động Yên Xà Bộ, thân thể bắn bay lên, linh động như rắn. Đáng tiếc dù như thế, vẫn chưa thể hoàn toàn tránh thoát, chỉ là tránh được chỗ cổ họng trí mạng, một ánh đao này chém vào trên ngực hắn, toát ra một mảng hoa máu. Xét cho cùng Lâm Giải cũng mới bước vào Dẫn Khí cảnh không lâu, có thể phát ra đao khí đã không tệ rồi, còn chưa đến mức đem Tô Trầm một đao chém thành hai đoạn.
Dù là như thế, Tô Trầm cũng thấy hoa mắt, nhưng hắn gắng gượng không phát ra âm thanh, mà là, từng chút một lui ra phía sau, thoát ly phạm vi công kích của Lâm Giải.
Thị lực khôi phục, kéo theo khiến Tô Trầm cảm giác thể lực của mình tựa như cũng khôi phục theo.
Hắn lặng yên từ trên mặt đất nhặt lên một đầu trúc bị chém đứt sắc bén, chân đạp Yên Xà Bộ, hướng sau lưng Lâm Giải đi đến. hiệu quả thủy ngưng chi của Yên Xà Bộ ở lúc này đã phát huy tác dụng, khiến hắn mặc dù là đi ở trên lá rụng đầy đất, vẫn tiến lên không một tiếng động.
Từ giờ trở đi, hắn là người sáng mắt, mà Lâm Giải là người mù.
Lâm Giải còn đang điên cuồng vung đao, hoàn toàn không biết kẻ địch của gã đã đến bên cạnh người.
Tạm biệt!
Tô Trầm thầm nhủ, cây trúc nhọn đâm về phía trước.
Phốc!
Trúc nhọn từ một bên đâm thủng cổ Lâm Giải, lại từ một bên khác chui ra.
Toàn thân Lâm Giải cứng đờ.
Nhưng hắn còn chưa chết, thân thể run lên, đột nhiên quát lên một tiếng, xoay người vung ra đao cánh ve trong tay.
Đáng tiếc động tác của hắn rơi hết vào trong mắt Tô Trầm.
Ngay tại cùng lúc hắn vung đao, Tô Trầm đã một lần nữa lợi dụng Yên Xà Bộ nhẹ nhàng tránh thoát. Đao cánh ve chưa thể đánh trúng Tô Trầm, ngược lại là nhanh chóng xoay người trực tiếp đem vết thương ở cổ xé rách ra, cổ Lâm Giải lập tức bị xé mất nửa bên, máu tươi như suối điên cuồng phun ra. Cái cổ chỉ còn xương cổ không còn sức chống đỡ cái đầu nữa, đầu Lâm Giải hạ thấp, treo ở trước ngực.
Chết.
Ầm.
Thi thể Lâm Giải ngã xuống.
Theo thi thể ngã xuống, có một vật từ trong thân thể hắn lăn ra, là tấm lệnh bài.
Lệnh bài kia là dùng Diệu Kim chế tạo mà thành, bên trên còn khắc một cái cửa lớn màu đen. Cái cửa lớn mở hò, phía sau cửa là một mảng ánh sáng lấp lánh, không thấy rõ là gì.
Tô Trầm đem cái lệnh bài này nhét vào trong lòng, lại sờ soạng cao thấp thân thể Lâm Giải, chỉ tìm được một ít vàng bạc, không có thứ gì tốt nữa. Vàng bạc Tô Trầm không thiếu, cho nên ngay cả đao cánh ve cũng chưa lấy, đã muốn rời đi.
Mới vừa đi ra chưa được vài bước, lại nghe thấy phía trước có thanh âm truyền đến.
Biết không tốt, đây khẳng định là thủ vệ Lâm gia nghe được động tĩnh tới đây, dù sao lúc trước một tiếng hét thảm kia của Lâm Giải động tĩnh quá lớn.
Mình như bây giờ, nếu như bị người Lâm gia bắt được, vậy thật sự là nhảy xuống nước cũng không rửa sạch.
Không có đường để tiến lên, Tô Trầm nổi hung, dứt khoát quay ngược chạy đi bên trong.
Hắn tuy thương thế rất nặng, nhưng hưng phấn do thị lực khôi phục lại kích thích hắn, dọc đường đi qua, nhìn thấy cảnh sắc phong phú kia ở xung quanh, chỉ cảm thấy mỗi cành cây ngọn cỏ đều đẹp không sao tả xiết như thế. Sắc thái, hào quang còn có cảnh vật từ rất lâu rồi cứ như vậy trở lại trong mắt, làm người ta kích động quả thực muốn rơi nước mắt. Nếu không phải phía sau có truy binh, Tô Trầm hận không thể quỳ ở trên mặt đất thống thống khoái khoái khóc một hồi, mắt cũng không chớp tùy tiện nhìn mọi thứ cả ngày.
Đáng tiếc thời gian đầu tiên thị lực khôi phục là dùng để giết người, thời gian thứ hai chính là dùng để chạy trốn, không khỏi quá mức phá hoại phong cảnh, hủy tâm tình.
Cho nên Tô Trầm cũng chỉ có thể thở dài vận mệnh vô thường, không chừng nếu không phải hôm nay chiến một trận, mình còn chưa khôi phục nhanh như vậy đâu.
Vừa nghĩ vừa chạy, Tô Trầm đã tới bên hồ nhỏ.
Bên hồ cách đó không xa, một tòa đình viện nằm đó, dựa vào mặt nước mà xây, có một hành lang xây giữa đình viện cùng bên hồ, bốn phía đủ loại sen nước cùng sen thơm. Thời tiết đã vào tháng tư, sen thơm đã nở, nhụy hoa run rẩy, hương hoa thấm đẫm người ta, chính là tiểu trúc bên hồ.
Lúc này trên hành lang của tiểu trúc, chỗ cuối hành lang, có một nữ tử đang ngôi ở nơi đó, mặc thanh la thường, đầu đeo trâm ngọc biếc, mắt liễu má hạnh, bế nguyệt tu hoa, thời khắc này đang dùng tay chống cằm, nhìn mặt nước, không biết đang nghĩ cái gì.