Tô Trầm bị tiếng khóc này của nàng làm cho mơ hồ, đành phải dừng lại bàn tay càn rỡ: “Nàng làm sao vậy?” Chư Tiên Dao lại chỉ khóc. Tô Trầm thấy nàng như vậy, dục hỏa dần dần biến mất, trong lòng phần nào hiểu ra: “Là ta quá cấp thiết, không bận tâm đến cảm thụ của nàng, xin lỗi.” Nói rồi đứng dậy muốn đi. Chư Tiên Dao kéo lại hắn, dựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ là. . . chỉ là có chút không cam tâm.” Đúng vậy, nàng không cam...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.