Tô Trầm ôm lấy nàng, thuận tay vung lên khép cửa lại: “Thế nào? Trên đường tới đây không ai theo dõi chứ?” Cố Khinh La chớp động đôi mắt to trong veo như nước: “Không, ta làm theo lời ngươi dặn, không nói cho bất cứ người nào, chỉ nói mình lên phố đi dạo, nhưng vì sao phải thần bí như vậy?” Tô Trầm thở dài: “Bởi vì cưới ngươi là một chuyện nhiệm nặng đường xa a.” Cố Khinh La nghe tới đó liền hiểu, đầu cúi xuống, cổ rụt lại, mím môi hỏi: “Ngươi biết rồi....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.