Mục lục
Nguyên Huyết Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rốt cuộc đến rồi.” Cố Khinh La mỉm cười.

Một khắc đó nàng đã phát hiện trên người Tô Trầm xuất hiện một ít biến hóa.

Tốc độ của hắn chưa nhanh hơn, thân hình lại trở nên càng thêm quỷ dị linh động. Đi vội bên đầm nước, lượng lớn hơi nước loãng vốn làm vạt áo hắn đều ướt nhẹp, càng đừng nói hắn lúc trước còn ngã vào đầm nước. Nhưng ở lúc này, nước trên người Tô Trầm dường như bắt đầu bay đi khỏi thân thể Tô Trầm, ở bên người hắn hình thành một tấm màng mỏng hơi nước loãng.

Nhìn như không bắt mắt, Cố Khinh La lại chấn động.

“Thủy ngưng chi? Thế mà hình thành thủy ngưng chi?” Ở sau khi thấy rõ, Cố Khinh La hầu như muốn hô thành tiếng.

Thủy ngưng chi là biểu hiện sau khi Yên Xà Bộ tu luyện đến cấp độ nhất định, đặc điểm lớn nhất của nó chính là có thể ngưng tụ hơi nước loãng chung quanh ở quanh thân thể hình thành tồn tại như một tấm màng mỏng, có được khả năng giảm bớt lực trình độ nhất định, đây cũng chính là nguyên nhân thật sự của đặc tính giảm bớt lực của Yên Xà Bộ.

Thủy ngưng chi là Yên Xà Bộ đỉnh phong người tu luyện không có huyết mạch có thể nắm giữ, ít nhất cũng cần ba năm thời gian khổ công, mặc dù Cố Khinh La cho hắn một giọt tinh huyết, vậy cũng chỉ là giúp hắn lý giải càng thêm khắc sâu Đằng Xà chi linh, mà không phải trực tiếp tăng lên cảnh giới của hắn, lại không ngờ hắn nhanh như vậy đã đạt tới bước này.

“Hắn thật sự là thiên tài...” Cố Khinh La cũng không khỏi phát ra tán thưởng từ đáy lòng.

Đáng tiếc, không có huyết mạch, cho dù thiên tài như thế nào nữa, thành tựu cũng vẫn như cũ có hạn, huống chi còn bị mù.

Tô Trầm vẫn đang chạy, tâm thần hoàn toàn đắm chìm ở trong cảm thụ do Yên Xà Bộ mang đến.

Hắn cảm thấy giống như có một con Đằng Xà thật sự, dung nhập đến trong thân thể của mình, mang cho hắn lực lượng, nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào, cũng không thể vào sâu thêm một bước.

Đây là huyết mạch hạn chế sao?

Khiến mình chỉ có thể được hình của nó, mà không thể được thần của nó.

Mặc dù là giọt tinh huyết kia của Cố Khinh La, cũng chỉ khiến hắn “nhìn” thấy, mà không phải thật sự đạt tới một bước đó.

Tuy không biết mình đã hình thành thủy ngưng chi, đạt tới thành tựu rất nhiều người khổ luyện nhiều năm mới có thể đạt tới, Tô Trầm vẫn đoán được huyết mạch là trở ngại lớn nhất mình tiến một bước nắm giữ Yên Xà Bộ.

Hắn thở dài trong lòng, lại không muốn bỏ cuộc.

Tâm thần tiếp tục lắng đọng lại, không ngừng cảm thụ Đằng Xà kia tồn tại, càng chìm càng sâu, đột nhiên, trong đầu Tô Trầm ‘Ầm’ vang lên một tiếng rồng gầm.

“Rống!”

Trong biển ý thức, một vòi rồng thật lớn dựng lên, phát ra ánh sáng ngọn lửa kinh người, tràn ngập toàn bộ tầm nhìn của Tô Trầm.

“A!” Tô Trầm đã kêu to một lần nữa ngã vào trong đầm, lần này lại xuống thẳng đáy nước, không nổi lên nữa.

“Tô Trầm!” Cố Khinh La vội chạy tới, phi thân xuống nước, túm lấy Tô Trầm đem hắn kéo ra khỏi mặt nước.

Nước suối ướt đẫm quần áo của nàng, hiện ra dáng người đẹp tinh xảo đặc sắc, Cố Khinh La lại không có tâm tư để ý, túm lấy bả vai Tô Trầm hét lớn: “Tô Trầm, Tô Trầm, ngươi làm sao vậy?”

Tô Trầm ngơ ngác nhìn bầu trời, giống như choáng váng.

Thật lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Trong hốc mắt chảy ra nước mắt.

“Ngươi...” Cố Khinh La kinh ngạc.

Tô Trầm thế mà khóc.

Hắn ngồi dậy, sờ hướng khuôn mặt Cố Khinh La.

Cố Khinh La cũng bị hắn làm cho choáng váng, tùy ý tay hắn chộp vào trên mặt mình.

“Tô Trầm, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Cố Khinh La hỏi.

Tô Trầm run rẩy trả lời: “Ánh sáng... Ta nhìn thấy ánh sáng rồi... Ta nhìn thấy ánh sáng rồi!”

Vui quá mà khóc!

“Ngươi nói cái gì?”

Trần La viện, dưới tàng cây trong sân.

Tô Trầm đang ngồi ở trước một cái bàn đá uống trà, bên cạnh là Kiếm Tâm đang báo cáo.

Trong tay cầm chén trà, vẻ mặt Tô Trầm lại là kinh ngạc mà dại ra.

Kiếm Tâm bất đắc dĩ nói: “Lão gia nói, hy vọng thiếu gia đừng lừa gạt cảm tình của mọi người nữa, bịa ra những lời nói dối vụng về. Bình xét cuối năm là chuyện đã được quyết định, chớ nói thiếu gia mắt bây giờ chưa khỏi, cho dù thật sự bắt đầu khôi phục, cũng không có khả năng vì thiếu gia mà thay đổi chế độ nữa. Nếu thiếu gia không có nắm chắc, thì không cần tham gia lần bình xét này, để tránh lỡ dở cho mọi người.”

Tô Trầm ngẩn ngơ, tay cầm chén cũng hơi căng lên: “Thì ra phụ thân lại cho rằng ta là đang lừa dối ông sao?”

“Dù sao một lần trước, thiếu gia cũng nói như vậy. Gần đến lúc bình xét cuối năm, thiếu gia đột nhiên khôi phục một lần nữa, cũng khó trách rất nhiều người không tin.” Kiếm Tâm thản nhiên trả lời. Tuy không nhìn thấy, nhưng từ trong khẩu khí này Tô Trầm có thể nghe ra, mặc dù Kiếm Tâm cũng không tin.

Có lẽ mỗi người đều cho rằng, hắn còn chưa muốn bỏ cuộc, lại tìm không ra biện pháp, chỉ có thể đem lời nói dối tương tự lại lần nữa lấy ra dùng thêm một lần.

Tô Trầm nhìn Kiếm Tâm đứng ở trước mắt.

Trước kia trong thế giới của hắn là một mảng tối đen hoàn toàn.

Nhưng bây giờ, mượn dùng một chút cảm giác ánh sáng kia, hắn có thể “nhìn” thấy một bóng người mông lung mơ hồ đứng ở phía trước mình.

Tuy vẫn không nhìn thấy, lại không giống trước kia là bóng tối tuyệt đối, chuyện quan trọng nhất, hắn có hy vọng phục hồi như cũ.

Buồn cười là, khi hắn đem việc này nói ra, lại đã không có ai tin tưởng hắn nữa.

Thôi được, thôi được

Mọi người đều đã không tin, vậy thì đợi một chút đi.

Đợi tới lúc mình thật sự khôi phục rồi nói, Tô Trầm nghĩ.

Thời gian kế tiếp, mỗi ngày Tô Trầm vẫn tu luyện như cũ.

Luyện Đoán Thể bát pháp, luyện Diễm Hổ Quyền, luyện Yên Xà Bộ.

Tô Trầm vẫn muốn một lần nữa tiến vào cảm thụ lúc trước, hắn hoài nghi mình khôi phục có liên quan với sự gặp gỡ của lần đó.

Đáng tiếc hắn cố gắng như thế nào nữa, cũng không nhìn thấy con rồng lóe ra ánh sáng ngọn lửa kinh thế nữa.

Nhưng mắt hắn ở trong những ngày kế tiếp lại thật sự bắt đầu khôi phục.

Tuy trình độ khôi phục rất yếu, Tô Trầm lại vẫn cảm giác được.

Qua mỗi một ngày, mắt hắn đều đang tốt lên so với trước đó một chút.

Từ lúc ban đầu chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng, đến về sau Tô Trầm đã nhìn thấy đại khái hình ảnh vật thể. Tuy đều là những bóng đen mơ hồ, nhưng trong thế giới của Tô Trầm, cũng không là một mảng hư không trống vắng nữa, tương lai đã tràn ngập ánh sáng.

Nhưng ở trước khi ánh sáng tới, Tô Trầm còn cần thừa nhận một đoạn bóng tối trước khi bình minh.

Ngày thi đấu cuối năm đã càng lúc càng gần.

————————————

Đến cuối mỗi năm, các gia tộc liền bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Một năm cũ qua đi, một năm mới tới, mọi người chúc mừng mình lại thêm một tuổi, vui vẻ đưa tiễn quá khứ, vui vẻ đón xuân mới đến. Đám trẻ con càng vui vẻ nhảy nhót, chuẩn bị thi thố tài năng ở trên giải đấu cuối năm—— giải đấu cuối năm không phải chỉ tồn tại ở Tô gia, mà là tuyệt đại đa số gia tộc hiển hách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK