Mục lục
Nguyên Huyết Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cao chút, cao chút nữa!”

Trong sân lớn của Tô gia, Tô Khắc Kỷ chỉ vào cái lôi đài lâm thời dựng kia lớn tiếng hô, trong lòng ngọt ngào như rót mật.

Đợi hai năm, rốt cuộc chờ được một khắc bây giờ, Tô Khắc Kỷ chỉ cảm thấy xương toàn thân đều có chút nhẹ, bước chân cũng tỏ ra đặc biệt thoải mái, đi đường cũng có chút lâng lâng.

“Cũng chỉ một lần cơ hội sử dụng, cần gióng trống khua chiêng như vậy sao?” Thanh âm khinh thường từ phía sau truyền đến.

Tô Khắc Kỷ nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy là Tô Phi Hổ đứng ở sau người, trên mặt là sự chán ghét không che giấu.

Tô Khắc Kỷ cười hê hê: “Lão Tam nói như vậy thì không đúng rồi. Đây chính là giải đấu cuối năm, chỉ có ba con em ưu tú nhất mới có thể cuối cùng đứng ở trên đài cao này, đứng đến cuối cùng, tự nhiên phải nhìn cao chút, không chỉ phải cho người Tô gia nhìn thấy ai là xuất sắc nhất, còn cần làm cho cả Lâm Bắc thành nhìn thấy, ai là con em xuất sắc nhất của Tô gia ta.”

Tô Phi Hổ thản nhiên đáp: “Có một số người, cho dù đứng được cao nữa, cũng thuyết minh không được cái gì.”

“Ngươi!” Tô Khắc Kỷ tức giận tới biến sắc, nhưng sau đó lại hừ một tiếng, quay đầu đi, không để ý đến hắn nữa.

Hôm sau, bình xét cuối năm của Tô gia chính thức bắt đầu.

Giống với mọi khi, tiến hành đầu tiên là đánh giá tu vi.

Ở chính giữa sân lớn của Tô gia đặt một khối tinh nguyên thạch trống, chỉ cần dùng sức ấn, liền có thể biết độ nguyên năng trong cơ thể mục tiêu người sử dụng, do đó biết được cấp bậc tu vi của đối phương. Tuy Đoán Thể kỳ không thể sử dụng nguyên năng chiến đấu, nhưng cái này không ý nghĩa trong thân thể bọn họ không có nguyên năng.

Mỗi con em gia tộc ngay từ đầu đã học thuật hấp thu cơ sở, có thể hấp thu nguyên năng, cùng sử dụng nó thay đổi tố chất thân thể của mình, do đó đạt được lực lượng cường đại, cũng là tâm pháp cấp độ nhập môn.

Nhân tộc nắm giữ nguyên thủy nhất đối với nguyên năng, là đến từ loại pháp môn này, sau đó mới dần dần phát triển ra dẫn khí nạp nguyên, mở đan hải… một loạt cấp độ nguyên khí sĩ.

“Tô Hạnh!”

“Đến!”

Theo tiếng gào, con em thứ nhất của Tô gia dẫn đầu bước ra khỏi hàng, tới cạnh tinh nguyên thạch, đưa bàn tay hướng lên trên nhấn một cái, tinh nguyên thạch kia liền hiện ra điểm sáng màu trắng, rõ ràng từng chút một.

Màu sắc đại biểu cho độ tinh khiết của nguyên lực trong cơ thể, số lượng đại biểu cấp bậc cao thấp.

Màu trắng là cấp thấp nhất, đại biểu giai đoạn Đoán Thể.

“Bạch tinh sáu mươi ba, Đoán Thể tầng sáu.” Thanh âm đánh giá đã vang lên.

Người trẻ tuổi tên Tô Hạnh kia bĩu môi, đã tự đi xuống.

“Tô Việt, bạch tinh năm mươi sáu, Đoán Thể tầng năm.”

“Tô Linh Nhi, bạch tinh sáu mươi mốt, Đoán Thể tầng sáu.”

Theo thanh âm đánh giá, một lại một con em Tô gia đi lên, lại xuống dưới, đồng thời cũng không tránh khỏi nhấc lên tầng tầng tiếng nghị luận.

Trên đài tiểu cô nương tên Tô Linh Nhi kia xuống đài, ở dưới đài nhấc lên một mảng vỗ tay nhiệt liệt. Tuy Đoán Thể chỉ tầng sáu, ở trong con em thế hệ thứ ba của Tô gia, coi như là biểu hiện cực kỳ không tệ rồi.

“Tô Khánh, bạch tinh bảy mươi mốt, Đoán Thể tầng bảy.”

Trên sân ầm ầm vang lên tiếng náo nhiệt, Tô Khánh đứng ở trên đài, cao ngạo tiếp nhận tán thưởng đến từ xung quanh.

Có thể ở tuổi này đạt tới Đoán Thể tầng bảy, cũng quả thực có thể kiêu ngạo.

Sau khi như quân vương nhìn toàn trường một cái, ánh mắt Tô Khánh cuối cùng dừng ở trên người Tô Trầm. Trên mặt hắn lộ ra một tia cười khinh thường, lúc này mới nhảy xuống đài.

“Tô Trầm.”

Làm như cố ý an bài sẵn, sau Tô Khánh chính là Tô Trầm.

Tô Trầm chậm rãi đi lên đài, tới bên cạnh tinh nguyên thạch kia, đưa tay đặt lên.

Một mảng tinh điểm màu trắng sáng lóa mắt người ta.

Người đánh giá kia ngây ra trong chốc lát, lúc này mới nói: “Bạch tinh tám mươi ba, Đoán Thể tầng tám.”

Không có vỗ tay trong chờ mong.

Toàn bộ mọi người chỉ đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn Tô Trầm.

Đó là ánh mắt đồng tình, tiếc hận đồng thời lại xen lẫn châm chọc và châm biếm, từng ánh mắt kia như đang cười nhạo Tô Trầm, như đang nói “Ngươi cố gắng như vậy lại có ích gì?” “Có ý nghĩa gì?” “Ngươi cho rằng lần này ngươi còn có thể lấy được hạng nhất sao?” “Ngươi chỉ là đang chiếm vị trí của người khác!”

Khi hạng đầu nhất định rơi vào trong tay Tô Khánh, kế tiếp nhìn Tô Trầm không vừa mắt chính là những kẻ vốn có thể hạng hai, hạng ba...

Hắn không phải cản đường một người, mà là cản rất nhiều người.

Sau đánh giá tu vi, chính là kiểm tra lực lượng.

Tuy tu vi cao thấp trực tiếp ảnh hưởng đến lực lượng cá nhân, nhưng mọi người chung quy vẫn có sự khác nhau.

Tô Trầm vẫn như cũ không chút hồi hộp lấy được hạng nhất, kết quả đánh giá là chín mã lực, thậm chí còn vượt qua cấp bậc tu vi bản thân một tầng, khiến toàn bộ mọi người đều kinh ngạc than thở, cũng khiến phẫn hận trong lòng Tô Khánh lại nhiều thêm vài phần, thề phải ở trên khiêu chiến cuối cùng cho gã biết tay.

Rốt cuộc, toàn bộ đánh giá chấm dứt.

Tô Trầm không ngoại lệ một lần nữa trở thành hạng nhất lần bình xét này, Tô Khánh hạng hai.

Không ai cảm thấy bất ngờ với kết quả này, như mọi người cũng sẽ không bất ngờ đối với chuyện xảy ra kế tiếp.

“Căn cứ quy tắc mới của lần bình xét này, tiến vào ba hạng đầu của bình xét có quyền hướng hạng nhất khởi xướng khiêu chiến. Nếu có hai người đồng thời khiêu chiến, thì cần quyết một lần thắng bại trước, để tranh đoạt quyền khiêu chiến. Tô Khánh, Tô Đồng, các ngươi muốn khiêu chiến không?”

Tô Đồng là cháu của Tô gia đại trưởng lão Tô Trường Thắng, thời khắc này nhìn nhau với Tô Khánh, lắc đầu nói: “Ta từ bỏ khiêu chiến.”

Hắn vốn không phải đối thủ của Tô Khánh, một lần này khiêu chiến vốn là chuẩn bị cho Tô Khánh, sở dĩ yêu cầu ba hạng đầu mới có quyền khiêu chiến, là vì tướng ăn không khó coi nữa, châm chích không rõ ràng như thế mà thôi.

Tô Khánh đã cười nói: “Tô Khánh ta khiêu chiến!”

Ngay sau đó, Tô Khánh đã nhảy đến trên lôi đài, hướng Tô Trầm hét lớn: “Tô Trầm, dám đi lên chiến một trận với ta hay không!”

Tiếng hô chấn động sân lớn của gia tộc, rơi ở trong tai mỗi người, biểu hiện ra sự tự tin mạnh mẽ của Tô Khánh.

Tô Trầm cũng không nói chuyện, từng bước một đi lên đài. Hắn không nhìn thấy đường, cho nên đi rất chậm, mò mẫm từng bước một, mất một lúc mới rốt cuộc tới trên đài.

Tô Khánh mang theo ánh mắt phẫn hận nhìn hắn, nói: “Ngươi chính là kẻ không biết điều, tình nguyện lãng phí những tài nguyên kia, cũng không cho người khác. Trước đây, ta rất đồng tình ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại khiến ta chán ghét!”

Tô Trầm mỉm cười: “Xin lỗi, ta từ nhỏ không phải vì làm cho người ta đồng tình, mà là... Làm cho người ta nhìn lên.”

Sắc mặt Tô Khánh trầm xuống: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng!”

Đã lao tới hướng trên mặt Tô Trầm đấm một phát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK