Khi mở mắt ra, Nhạc Phong nhìn thấy mình đang nằm ở trên một cái giường mềm, bên cạnh là một bóng người quen thuộc. “Tông chủ?” Nhạc Phong cố gắng để mình ngồi dậy. Tô Trầm không quay đầu lại: “Tỉnh rồi thì nằm yên, đừng nhúc nhích.” “Tông chủ...” Nhạc Phong lại hô một tiếng, dâng trào bi thương, nước mắt không ngăn được trào ra, mặc dù là đối mặt kẻ địch đối đãi tàn nhẫn nhất, Nhạc Phong cũng chưa từng khóc, lại ở giờ khắc này, như biến thành một đứa nhỏ, không kiềm chế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.