Phành!
Ảo ảnh tan rã.
Là giả.
Tô Trầm hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn tính sai, chân thân Lê công kích thế mà lại không phải nguyên bàn.
Chéo ở bên, kẻ công kích Thực Kim Trùng chợt đổi hướng, nguyên lực côn ầm ầm bay ra, đánh thẳng về ngực Tô Trầm: “Đây mới là chân thân!”
Lê cười ha ha.
Một nhát côn này chỉ thẳng chỗ yếu hại, cho dù mở ra vòng bảo hộ tử tinh cũng không cách nào ngăn cản.
Chợt nghe ‘Phành’ một tiếng nổ vang, Tô Trầm đã bị côn thủ hung hăng đánh trúng, thân thể cũng bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng tiếng kim loại vang lên leng keng kia lại cho Lê cảm giác không lành——nghe như thế nào cũng không giống đánh trúng chỗ yếu hại.
Tô Trầm ở không trung quay cuồng rơi xuống đất, khóe miệng trào ra một tia máu tươi.
Nhưng, cũng chỉ vậy thôi.
“Ngươi không làm sao?” Lê ngạc nhiên.
Tô Trầm nghiêng nghiêng đầu: “Ta cũng nói rồi, ta biết ngươi biết chỗ thiếu hụt của vòng bảo hộ tử tinh.”
Hắn đứng lên, ngực bị nguyên lực côn đánh trúng, quần áo rách ra, lộ ra một tấm gương đồng nho nhỏ bên trong.
Miếng hộ tâm!
Lê phẫn nộ hầu như muốn mắng.
Con rùa này chuẩn bị thực đầy đủ.
Gã thế mà còn có miếng hộ tâm! ! !
Lê hầu như muốn cào.
Nhưng đây vẫn như cũ không phải toàn bộ chuẩn bị công tác của Tô Trầm.
Cổ tay khẽ lật, trên tay Tô Trầm thế mà lại nhiều thêm một thanh phi đao, trên phi đao kia rõ ràng còn lóe ra hào quang nguyên lực.
Nguyên lực phi đao!
Đây là một loại nguyên khí dùng một lần, uy lực rất lớn, chỉ là giá đắt đỏ, một cây đã cần năm trăm nguyên thạch.
Tô Trầm run cổ tay lên, đầu tiên là một tấm Không Ngưng Phù, khiến không khí ngưng kết, toàn bộ mọi người ở trong đó sẽ phản ứng chậm chạp, tiếp theo rung tay ném ra phi đao.
Lúc này huyết mạch của Lê bị áp chế, phòng ngự yếu bớt, áo cát bị hủy, vòng bảo hộ đã dùng, tốc độ chịu hạn chế, đối mặt nguyên lực phi đao đã có thể nói không có cách nào nữa.
Đúng lúc này, hai mắt Lê đột nhiên chảy máu: “Cản cho ta!”
Chỉ thấy một bóng người từ chéo bên lao ra, ngăn trở nguyên lực phi đao, thế mà lại là Thực Kim Trùng.
Hắn thế mà đã mạnh mẽ khống chế hành động của Thực Kim Trùng.
Một đòn mang theo nguyên lực mênh mông nổ tung, nổ cho Thực Kim Trùng da dày thịt béo cũng phát ra vài tiếng gào thét, liên tục lui, thế mà điên cuồng ngẩng đầu lên.
“Nguy rồi, nó bắt đầu không chịu khống chế nữa.” Cương Nham kêu lên.
Thực Kim Trùng vốn đã không thích chiến đấu, ở dưới sự chỉ huy của Cương Nham miễn cưỡng chiến đấu, đã là rất không tình nguyện, lại bị Lê vừa rồi mạnh mẽ nhiếp tâm đoạt phách, chịu oan một đao nặng, rốt cuộc bắt đầu bãi công không làm nữa.
Đã không có Thực Kim Trùng kiềm chế, Lê lập tức rảnh tay, đầu tiên là một cái tinh thần ảo thuật cố định Cương Nham, tiếp theo không để ý tiêu hao lại thi ảo giác phân thân, đồng thời lao về phía Tô Trầm: “Chết cho ta!”
Bốn ảo giác cùng nhau kẹp về phía Tô Trầm.
Lúc này vòng bảo hộ tử tinh đã qua, dưới ảo giác phân thân, Tô Trầm cũng không biết nên tránh kẻ nào, chỉ có thể thi triển Yên Xà Bộ cấp tốc lui, đồng thời từ trong nhẫn lấy ra một đống nguyên lực phù ném về phía Lê.
Lê điên cuồng vung nguyên lực côn, chiến lực ở nháy mắt tăng lên tới cực hạn, thế mà đem đại bộ phận công kích đều gạt rơi.
Phành!
Nguyên lực côn đánh vào trên một vật, phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Keng’.
Còn tưởng là ám khí gì, nhìn kỹ, lại là khối khoáng thạch rơi xuống dưới chân.
Lê nhẹ nhàng thở ra, cười dữ tợn nói: “Rốt cuộc không còn thủ đoạn sao? Thế mà ngay cả Tinh Ngân cũng lấy ra làm ám khí, chết cho ta...”
Nguyên lực côn vung hung mãnh, nện từng côn ở trên Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao, kẹp Tô Trầm hầu như không đứng lên được.
Tô Trầm lại vẫn cười: “Nên chết là ngươi.”
Lê ngẩn ra, một loại uy hiếp không tên trào lên trong lòng.
Nhưng hắn thậm chí còn chưa kịp phát hiện nguy hiểm đến từ nơi nào, liền cảm thấy phía sau lưng đau đớn.
Phốc!
Hai cái răng nanh như cưa đã xuyên thấu thân thể hắn, đem nửa thân thể của hắn cũng xé rách. Thực Kim Trùng giống như một con voi Ma-mút khổng lồ, dùng răng kìm sắc bén đánh bay Lê một phát, sau đó lao ầm ầm về phía cục đá nó yêu thích.
Đồng thời Tô Trầm lao lên, Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao từ phía trước đâm vào thân thể hắn, mũi đao xuyên qua thân thể hắn, đem Lê trực tiếp đóng đinh ở trên đá.
“Ngao!” Lê phát ra tiếng gầm rú tuyệt vọng, nguyên lực côn phản kích bụng Tô Trầm, đánh cho nội tạng Tô Trầm bị thương, ‘Ọe’ phun ra mảng lớn máu tươi.
Một bên khác Cương Nham lao tới, Mặc Văn Chiến Đao đâm vào giữa cổ hắn, đồng thời tay trái cắm vào trong ngực Lê.
Lê cùng lúc hộc máu, lật tay một cú Lang Độc Trảo từ trong khe hở dong kim chiến giáp đâm vào, cắm vào cánh tay Cương Nham.
Tay trái Tô Trầm lại lấy ra một cây nguyên lực phi đao, rót nguyên lực trực tiếp từ huyệt Thái Dương của Lê cắm vào.
Thằng cha này thế mà vẫn chưa chết, tay phải bỏ côn, như cũ là Lang Độc Trảo, đánh vào bụng Tô Trầm, đem nửa bàn tay cũng cắm vào trong bụng Tô Trầm.
Ba người, sáu tay, đồng thời nhét vào trong thân thể đối phương, cứ như vậy giằng co, không nhúc nhích.
Một lát sau, đầu Lê nghiêng đi.
Đã chết.
Lê đã chết.
Ở sau khi trải qua một cuộc ác chiến gian khổ.
Khi Lê ngã xuống, Tô Trầm và Cương Nham cũng hầu như là đồng thời ngã ngồi.
Tô Trầm tất nhiên là bị thương không nhẹ, Cương Nham cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hắn thật ra chưa bị thương gì, nhưng mà hắn mặc một bộ chiến giáp siêu nặng, sử dụng còn là Mặc Văn Chiến Đao hấp thu thể lực, đánh tới về sau thiếu chút nữa khiến bản thân mệt chết tươi.
Khi Tô Trầm ôm bụng cầm máu, Cương Nham đã xụi lơ ở trên mặt đất ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi.
Không thể không nói, sự cường đại của Lê làm người ta kinh ngạc, cũng làm Tô Trầm thật sự kiến thức được chênh lệch một cảnh giới mang đến thực lực chênh lệch.
Nếu không phải hắn chuẩn bị đầy đủ, không tiếc bỏ số tiền lớn mua Thanh Minh Châu, nguyên cấm bàn, nguyên lực phi đao, miếng hộ tâm, Đạp Vân Chiến Ngoa, còn có lượng lớn nguyên lực phù, nguyên lực quyển trục cùng với dược tề khôi phục, căn bản không có bất cứ khả năng nào thắng được Lê.
Có thể nói lần chiến đấu này, Lê không phải chết ở trên thực lực của Tô Trầm, mà là chết ở trên tính kế cùng tiền tài của Tô Trầm.
Một bên là liệu địch nhập thần, đúng bệnh bốc thuốc, biết người biết ta, dùng tiền đập người. Một bên là liên tục làm ra phán đoán sai lầm, ngay cả Tô Trầm không phải người mù cũng không biết, bị người ta lấy yếu thắng mạnh cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Từ trên chuyện này, Tô Trầm đạt được một cái giáo huấn khắc sâu, đó là: nhất định nhất định đừng dễ dàng bại lộ thủ đoạn của mình. Thực lực của ngươi bại lộ càng nhiều, khả năng bị nhằm vào càng lớn.
Nhưng đây đều là chuyện về sau, bây giờ việc cấp bách là hấp thu nguyên năng.
Người ta sau khi chết, cũng có nguyên năng có thể hấp thu.