Mục lục
Nguyên Huyết Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thì ra đây là chuẩn tắc cuộc đời ngươi sao?” Tô Trầm cười nói: “Vậy thứ lỗi ta không thể gật bừa. Ồ đúng rồi, hương liệu đặt ở đâu? Giúp ta lấy một chút được không? Miếng thịt này của ta cần rắc chút nữa.”

Trương Nguyên Khôi quay đầu nhìn nhìn, nói thầm một câu: “Kỳ quái, vừa rồi còn ở đây, đặt nơi nào rồi?”

Trương Nguyên Khôi nhìn xung quanh, nhất thời thế mà không tìm được.

“Không tìm được thì thôi, dù sao ta cũng không sai biệt lắm sắp ăn no rồi.”

“Muốn đi sao?”

“Ừm.”

“Vậy được, cạn thêm một chén này, đường ai nấy đi.” Trương Nguyên Khôi giơ lên chén trong tay.

Tô Trầm cũng không khách khí nữa, cũng giơ lên cái chén cụng một phát nặng nề với Trương Nguyên Khôi, hai người đồng thời uống cạn rượu trong chén.

Uống xong rượu trong chén, Trương Nguyên Khôi đem cái chén ném đi nói: “Tô Trầm, ngươi là nhân vật. Tuy thân tàn, chí lại vững. Mắt không thấy vật, lại dám một mình xông vào Thâm Hồng sơn mạch, ta rất bội phục.”

Tô Trầm lẳng lặng nghe hắn nói, không nói tiếp.

Trương Nguyên Khôi lại nói: “Nhưng đáng tiếc, ngươi mặc dù có chí khí, có nghị lực, lại chung quy vẫn trẻ chút, non chút, kinh nghiệm xử sự cũng không đủ.”

Sắc mặt Tô Trầm bình tĩnh: “Trương đại ca lời này có ý tứ gì?”

Trương Nguyên Khôi cười hê hê: “Ngươi bây giờ thử chút, xem xem ngươi còn có thể thuyên chuyển nguyên lực hay không?”

Tô Trầm cúi đầu, mắt mùi nhìn về phía chén rượu: “Ngươi bỏ thuốc trong rượu? Vì sao?”

“Còn có thể vì cái gì?” Trương Nguyên Khôi buông thõng hai tay: “Đương nhiên là vì nguyên khí của ngươi. Đó là một khoản tài phú lớn, cho ngươi một tên mù an nhiên hành tẩu ở trong rừng rậm Thâm Hồng, ta sao có khả năng không động lòng?”

“Cho nên ngươi liền xuống tay với ta? Đối với ân nhân cứu mạng của ngươi?”

Trương Nguyên Khôi ngửa đầu cười to lên, thuận tay giơ lên Thanh Lân đao: “Không sai, ngươi đã cứu ta, nhưng vậy thì thế nào? Sau khi giết ngươi, ai lại biết? Thật ra ta từng sớm nhắc nhở ngươi, nhân vật không làm liều không giàu được, nơi vô chủ, không có pháp luật và đạo đức ước thúc, ác niệm trong lòng mọi người sẽ bị phóng đại. Nhưng ngươi quá non, chưa nghe ra được, làm sao có thể trách ta?”

Trương Nguyên Khôi nói xong, trên mặt đã lộ ra sát khí bừng bừng: “Người mù mang nguyên khí, như trẻ con cầm vàng, đi phố xá, không hiểu ẩn giấu, sao có khả năng không đưa tới họa sát thân. Ngươi sớm muộn gì cũng chết, so với tiện nghi người khác, không bằng tiện nghi ta!”

Nói xong đã nhắm ngay vào đầu Tô Trầm bổ xuống.

Một đao này vừa ác vừa mãnh liệt, hoàn toàn không nương tay.

Nhưng vừa bước ra một bước, liền phát hiện mình thế mà không cách nào thuyên chuyển nguyên lực, toàn thân trống rỗng nổi lên một đợt cảm giác suy yếu.

“Bế Nguyên Tán?” Trương Nguyên Khôi bị dọa hồn vía lên mây.

Bế Nguyên Tán vốn nên ở trong bụng Tô Trầm, khi nào lại bị mình ăn vào?

Cùng lúc đó, Tô Trầm đã đấm ra một phát, một cú đấm mạnh mẽ bọc nguyên lực nện ở trên mặt Trương Nguyên Khôi, đem cả người hắn đánh bay ra ngoài.

“Ngươi chưa trúng độc... Ngươi đem rượu của ta đổi chỗ!” Tim mật Trương Nguyên Khôi sợ hãi kêu lên.

Tô Trầm đi từng bước tới, như đi ở trong tim Trương Nguyên Khôi, mang cho hắn áp lực cường đại.

“Ngay tại lúc bảo ngươi tìm hương liệu, thuận tiện thay đổi một lần.” Tô Trầm trả lời.

“Ngươi đề phòng ta?” Trương Nguyên Khôi chấn động.

“Nói chính xác, ngay từ đầu đã không tin tưởng ngươi.” Tô Trầm lạnh nhạt trả lời.

“Vì sao? Ta không hiểu.” Trương Nguyên Khôi nằm ở trên mặt đất, thoạt nhìn đã có sự từ bỏ, chỉ là hai mắt vẫn đang quay tròn.

Tô Trầm như không phát hiện được tự trả lời: “Bởi vì ngươi không hiểu cảm ơn. Lúc ta giết Ban Lan Hổ trở về, đã nói với ngươi, nếu cần ta hỗ trợ, con hổ đó phải chia cho ta một nửa. Còn nhớ câu trả lời của ngươi là gì không?”

“Không cần.” Trương Nguyên Khôi ngơ ngác nói.

“Đúng vậy, không cần.” Tô Trầm cười nói: “Ngươi không cảm thấy ngươi rất tham lam sao? Dù sao ta vừa cứu mạng ngươi, ngươi thế mà ngay cả chia cho ta một nửa con Ban Lan Hổ cũng không muốn. Nếu ta cứu là một người có chút lương tâm như vậy, câu trả lời tiêu chuẩn của hắn chẳng lẽ không phải nên là: ngươi đã cứu ta, tất cả nơi này đều là của ngươi, nói như vậy sao?”

Trương Nguyên Khôi ngẩn ngơ, nói không ra lời.

Chỉ là trong tay trái lại đã lặng yên không một tiếng động có thêm ba cái phi tiêu màu đen tím, nhìn qua có thể biết ngay là tiêu độc.

“Đương nhiên ta để ý không phải một con hổ, mà là sau lưng cái này đại biểu gì. Không có lòng biết ơn như thế, hắn dù làm ra chuyện phát rồ như thế nào cũng không kỳ lạ.”

“Thì ra là như thế sao.” Trương Nguyên Khôi cười khổ: “Ta quả nhiên là tên khốn kiếp, quả thực không có lòng biết ơn gì, khó trách sẽ bị tên mù ngươi nhìn thấu. Nhưng...”

Trương Nguyên Khôi kéo dài ngữ điệu, đột nhiên thanh âm chuyển thành hung ác nói: “Cái này không có nghĩa là ngươi đã thắng!”

Xoẹt!

Ba cái phi tiêu độc đã bắn về phía Tô Trầm, đồng thời bao phủ các chỗ của Tô Trầm.

Lần này thế đi tuyệt nhanh, góc độ quỷ dị, hiển nhiên Trương Nguyên Khôi từng bỏ nhiều công sức trên một chiêu này.

Ngay cùng lúc phi tiêu độc bay ra, Đạp Vân Chiến Ngoa dưới chân Tô Trầm chợt lóe sáng, thân thể đã như làn khói bay lên, né được một cái, giữa không trung thân hình gập lại, lại tránh thoát một cái. Một cái còn lại không tránh được nữa, Tô Trầm đột nhiên nhanh chóng quay ngược người, lưng hướng phía trước, lồng phép Tử Tinh sáng lên, cuối cùng phi tiêu độc đánh vào trên vòng bảo hộ, ‘Phành’ rơi xuống đất.

Trương Nguyên Khôi nhìn một màn này ý muốn chết cũng có rồi, đây tuyệt đối không phải điều một người mù có thể làm được.

Hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, kinh hãi hét lớn: “Ngươi không phải người mù! Ngươi không phải người mù!”

Lạnh lùng nhìn Trương Nguyên Khôi, khóe miệng Tô Trầm mang ý cười khinh miệt:

“Bốn năm trước, ta gặp một vị lão nhân, hắn nói ta quá sắc bén, không biết ẩn giấu cùng khiêm tốn đáng quý, cho nên đổi cho ta một đôi mắt, để ta đang nhìn thấy nhiều thứ hơn, đồng thời cũng nhìn thấy mặt mũi thật của thế giới này. Từ khi đó trở đi, ta đã biết cái gì gọi là ẩn giấu, cái gì gọi là thu mình... Lên đường tốt lành!”

“Không! ! !”

Ở trong tiếng kêu tuyệt vọng của Trương Nguyên Khôi, chiến đao hạ xuống.

Trương Nguyên Khôi đã chết.

Ngã ở dưới chiến đao của Tô Trầm.

Bởi vì trúng Bế Nguyên Tán, giết hắn không tốn nhiều sức của Tô Trầm, chỉ là bản thân việc giết người khiến Tô Trầm cảm thấy có vài phần không thoải mái.

Đây không phải lần đầu tiên hắn giết người, nhưng lần trước giết Lâm Giải, toàn bộ sức chú ý đều dùng ở trên đào vong, không rảnh cân nhắc mình đã làm gì. Bây giờ không vội vàng như thế, đối mặt một người chết, ý thức mình đã giết người liền nổi lên trong lòng.

Tuy đối phương là tên khốn kiếp, tuy khả năng không lớn bị người ta biết được, nhưng đáy lòng Tô Trầm vẫn cảm thấy cực không thoải mái.

“Sẽ quen thôi.” Chống vào cây, Tô Trầm lẩm bẩm.

Hắn nhìn chằm chằm thi thể kia, không vì cái gì khác, chỉ vì để mình quen cùng thích ứng cảnh tượng máu tươi đầm đìa này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK