Tô Khánh ngạc nhiên: “Chẳng lẽ hắn cũng đi mua nguyên năng dược tề?”
“Nói chính xác, là hắn mua trước, sau đó ta mới nghĩ đến, lúc này mới làm theo.” Tô Khắc Kỷ vỗ bả vai con trai, lời nói thấm thía: “Con à, đối thủ giả dối, không thể xem nhẹ đâu! Bây giờ Tô Trầm quá nửa đã là Dẫn Khí, chỉ là ẩn nhẫn không phát, mục đích tự nhiên là vì thi đấu cuối năm một tiếng kinh người, dễ áp chế con. Nhưng ta đã biết nội tình của hắn, sao có khả năng cho hắn cơ hội? Bây giờ con cũng là Dẫn Khí, nhưng hắn tiến vào so với con sớm hơn mấy tháng, vô luận nguyên kỹ tu vi hẳn đều cao hơn con chút, con cho dù uống nguyên năng dược tề này, hai bên so sánh vẫn như cũ là con số năm năm, không có mười phần nắm chắc đâu.”
Tô Khánh nghe mà không biết nói gì.
Thì ra phụ thân làm nhiều vì mình như vậy, lại vẫn như cũ chỉ là san bằng chênh lệch giữa hai người sao?
Tô Khánh cúi đầu nói: “Là con vô năng.”
Tô Khắc Kỷ lắc đầu nói: “Cái này không phải lỗi của con, là mấy năm nay chúng ta đều xem nhẹ hắn, mới cho hắn cơ hội phát triển. Nhưng một lần này, ta sẽ không xem nhẹ hắn nữa. Bình Hắc Ma Dược Tề này là ta cố ý chuẩn bị cho hắn, có cái này, từ nay về sau hắn cũng sẽ không là phiền toái nữa.”
Tô Khánh do dự một phen, nhìn nhìn dược tề, nỉ non: “Phụ thân, làm như vậy, thật sự được không?”
Tô Khắc Kỷ mặt không biểu cảm: “Muốn thành đại sự, thì không thể lòng dạ đàn bà. Uống đi.”
Tô Khánh hít dài một hơi, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Khẽ ngửa đầu, đem bình nguyên năng dược tề kia uống vào.
————————————————
Khi màn đêm buông xuống, Tô Trầm còn ngồi ở trong sân.
Trong tay cầm lấy một nắm đậu, như đang suy tư cái gì.
Đột nhiên không trung vang lên một tiếng ‘Phốc’.
Tô Trầm cũng không quay đầu, chỉ vung tay, một viên đậu đen bay ra, chỉ thấy một con chim ở không trung đã rơi xuống.
“Thiếu gia thần kỹ.” Vừa vặn lúc này Kiếm Tâm vào sân, nhìn thấy một màn này kích động chạy tới, nhặt con chim lên nói: “Cánh gãy rồi.”
“Nhốt ở trong lồng, đợi nó khỏi vết thương lại thả đi.”
“Sợ là không được đâu, đã ngã chết, vẫn là nấu canh đi.” Kiếm Tâm cười hì hì nói, thuận tay đem cổ con chim đó bẻ gãy.
“Thật không, vậy thực đáng tiếc. Kiếm Tâm, đi rót cho ta chén trà.”
“Vâng.” Kiếm Tâm đáp ứng đi về phía bàn đá.
Trên bàn đá trong sân đang bày một ấm trà.
Kiếm Tâm trước nhìn quanh không có ai, lúc này mới lấy ra một bình thuốc, đem dược tề bên trong đổ vào trong ấm, lúc này mới rót ra một chén, đưa cho Tô Trầm: “Mời thiếu gia dùng trà.”
“Ừm.” Tô Trầm đáp ứng tiếp trà, khẽ nhấp một ngụm.
Một hơi thở nồng đậm nguyên năng đã tiến vào trong cơ thể hắn.
“Trà ngon!” Tô Trầm mỉm cười, đem trà trong chén uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt Kiếm Tâm lạnh như băng nhìn, khóe miệng hơi nổi lên nụ cười.
Buông chén trà xuống, Tô Trầm nói: “Đúng rồi, ta nghe nói Tô Khánh đã trở lại?”
“Vâng, nhị thiếu gia buổi sáng vừa về.” Kiếm Tâm đáp.
Tô Trầm gật gật đầu: “Mặc kệ nói như thế nào, cũng là nhị ca của ta. Ngươi đi trong phòng ta chọn món quà đưa qua, tính là một chút tâm ý của ta.”
Kiếm Tâm cười lạnh: “Tứ thiếu gia lúc đánh nhị thiếu gia, sao không nói lời này.”
Tô Trầm nhíu mày: “Bảo ngươi đi ngươi cứ đi, sao lắm lời như vậy. Ngại ta không trừng phạt được ngươi sao?”
Kiếm Tâm rụt cổ, lúc này mới không tình nguyện đi.
Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Tô Trầm đột nhiên nói: “Cương Nham.”
Một bóng người cực lớn đã từ trong cánh rừng nhỏ cách đó không xa đi ra.
“Thằng cha này, đáng chết!” Cương Nham phẫn nộ nói, trong mắt hắn phun ra lửa giận hừng hực, hận không thể đem gã đốt tan thành tro.
“Đừng nóng vội, phải có kiên nhẫn.” Tô Trầm từ từ nói: “Còn chưa tới lúc.”
Hắn nói xong giơ lên ấm trà trên bàn: “Uống hết.”
“Cho ta?” Cương Nham bị dọa giật mình.
Hắn là người rõ nhất Kiếm Tâm đổ vào trong là cái gì.
Đó là nguyên năng dược tề đó!
Tô Trầm trả lời: “Ta không dùng tới thứ này. Ngươi bây giờ Đoán Thể tầng tám, uống nó, hẳn là có thể lên thẳng tầng chín đỉnh phong, lại cố gắng thêm mà nói, tin tưởng không cần bao lâu có thể thành tựu Dẫn Khí.”
“Chủ nhân!” Cương Nham kích động lên tiếng.
Tô Trầm dùng lạnh lùng biểu đạt quan tâm: “Ngươi không cần cảm động như vậy, ta cũng chỉ là hy vọng có thể có thủ hạ hữu dụng mà thôi.”
Ngày thi đấu rốt cuộc đến.
Giống với mọi khi, mọi người ở trong tiếng cười nói bắt đầu kiểm tra tu vi mỗi năm một lần. Xem xem con cháu nhà ai ở trong một năm đã qua tiến bộ lớn nhất, cố gắng nhiều nhất.
Chế độ năm nay so với mọi khi lại có khác biệt.
Kiểm tra tu vi chỉ quyết định ba hạng đầu, thứ tự cuối cùng cần thông qua đối chiến để phán định.
Mọi người luôn nói, chế độ không phải trò đùa.
Nhưng sự thật là, khi chế độ bất lợi cho kẻ cầm quyền, nó liền có thể là trò đùa.
Thi đấu cuối năm, mỗi năm đổi một lần.
Tô Trầm cũng coi như kiến thức được rồi.
Nếu nói hắn từng còn ôm kỳ vọng gì đối với thể chế, đối với gia tộc, đối với người thân, như vậy hắn bây giờ đã sớm hoàn toàn hết hy vọng rồi.
Lão ăn xin nói không sai.
Lão cho Tô Trầm đôi mắt này, không chỉ khiến hắn thấy được nhiều hơn, cũng khiến hắn thấy rõ bộ mặt thật của thế giới.
Thật ra như Tô Khắc Kỷ đã không để ý một lần Thanh Mộc Chi Linh cuối cùng này, Tô Trầm bây giờ, cũng đã không để ý chút Thanh Mộc Chi Linh này nữa.
Nhưng không cần không có nghĩa là từ bỏ.
Vô luận là Tô Trầm hay Tô Khắc Kỷ, bọn họ hôm nay, thật ra đều là đang tranh một hơi.
Trên tinh nguyên thạch, con em Tô gia đầu tiên đã bắt đầu kiểm tra.
Từng ngôi sao sáng kia, đại biểu cho cố gắng của mọi người trong một năm đã qua, cũng tác động rất nhiều người quan tâm.
Dựa theo lệ thường, biểu hiện tốt nhất ra màn cuối cùng, làm quán quân một lần trước, Tô Trầm nhàn nhã ngồi ở trên vị trí của mình, nghe trưởng lão báo số.
Thường thường, sẽ có tiếng hoan hô vang lên trong đám người, đó là ca ngợi đối với vị thiếu gia nào đó biểu hiện tốt nhất vượt qua đoán trước.
“Năm nay cạnh tranh như đặc biệt kịch liệt hơn chút đó.” Một thanh âm vang lên ở phía sau Tô Trầm.
Không cần quay đầu, Tô Trầm cũng biết là ai.
Trên mặt hắn lộ ra mỉm cười: “Đó là tự nhiên, ngay cả thập nhị tiểu thư của chúng ta cũng tu đến Đoán Thể tầng bảy, người khác lại làm sao dám buông lỏng chứ.”
Bên cạnh Tô Trầm đã xuất hiện một cô gái: “Tứ ca ngươi đây là khinh thường ta sao? Tu đến tầng bảy ghê gớm lắm? So với ngươi cùng bọn nhị ca còn kém xa lắm.”
Cô gái bề ngoài thiên kiều bá mị, mặc một bộ đồ hoa đỏ thẫm thêu mẫu đơn, dưới chân là giày thêu đáy hồng chỉ vàng, trên đầu búi đan phượng, cắm cây Ngọc Bộ Diêu, đi đường cũng không thấy chớp lên chút nào.
Nàng tên Tô Linh Nhi, nếu nói Tô Trầm là đứng đầu thế hệ thứ ba của Tô gia, như vậy Tô Linh Nhi chính là đứng đầu trong nữ hài tử thế hệ thứ ba của Tô gia.
Tuy trời sinh một gương mặt ngây ngô, tính tình Tô Linh Nhi lại là sớm thông minh hiếm thấy.