Tô Trầm đã đứng ở trên diễn võ trường: “Minh Thư, đang làm gì thế? Còn không tới đây giúp một chút.”
“Ôi chao!” Minh Thư lúc này mới nhớ tới Tô Trầm không nhìn thấy, vội vàng chạy qua, nâng tới cho hắn một đôi tạ đá nặng: “Nơi này, tứ thiếu gia, cẩn thận chút... Tứ thiếu gia, ngài sao lại là một mình chứ, bọn hạ nhân đâu?”
“Đường nơi này ta đã nhớ kỹ rồi, có thể tự mình đến. Ta là đến Đoán Thể, không phải đến để người ta hầu hạ, bọn họ đến đây ngược lại không tốt.”
Tô Trầm nói xong, đã nâng tạ đá, bắt đầu một ngày luyện tập.
Mồ hôi từ trán chảy xuống từng giọt, ở dưới ánh mặt trời chiếu tỏa sáng rạng rỡ.
——————————————————
Kết thúc một ngày rèn luyện, Tô Trầm trở lại sân.
Tự có nha hoàn đi lên thay quần áo cho Tô Trầm, cũng có hạ nhân đun sẵn nước.
Ngồi vào trong thùng tắm đun nóng, cảm thụ được nước ấm áp loại trừ sự mệt mỏi toàn thân, Tô Trầm thở phào một hơi dài, trong đầu hiện lên lại là một màn hai điểm hàn tinh của lão ăn mày kia đánh về phía mắt mình.
Sự gặp gỡ đó của mười tháng trước, khiến Tô Trầm hoàn toàn đánh mất ánh sáng.
Một khắc tỉnh lại, trong mắt đau đớn nói không nên lời.
Nhưng đau đớn thâm trầm nữa, cũng không lớn bằng sự sợ hãi do bóng tối vĩnh cửu mang đến.
Ở một khắc biết được mình mù, Tô Trầm hầu như muốn điên mất rồi.
Tuy Tô gia trước sau tìm hơn mười vị “danh y” “thần y”, nhưng không có một ai có thể khiến Tô Trầm khôi phục.
Tô Thành An phụ thân của Tô Trầm trong cơn giận dữ, truy bắt toàn thành lão ăn mày kia. Nhưng tất cả đều chẳng được gì. Chưa tìm được lão ăn mày, mắt Tô Trầm lại bị tuyên bố hoàn toàn mù, không thể thấy bất cứ thứ gì nữa, thậm chí ngay cả cảm giác ánh sáng cũng biến mất.
Tô Trầm hoàn toàn tuyệt vọng.
Đó là thời khắc thống khổ nhất trong cuộc đời Tô Trầm, vô luận người nhà an ủi, khuyên giải như thế nào, cũng không thể khiến hắn thoát khỏi sự sợ hãi cùng phẫn nộ bóng tối mang đến.
Đoạn thời gian đó, Tô Trầm thống khổ mỗi ngày đều muốn khóc lớn càn quấy, đập vỡ mọi thứ hắn có thể chạm phải.
Loại tình hình này duy trì ba tháng, mới dần dần có chuyển biến tốt.
Có lẽ là đã quen bóng tối tồn tại, có lẽ là ý thức được điều xấu đã thành, vô luận mình phát cuồng như thế nào cũng không thể thay đổi sự thực đã định, Tô Trầm rốt cuộc tỉnh táo lại.
Hắn không phát cuồng nữa, ngược lại lâm vào trong trầm mặc đáng kể.
Loại biểu hiện này một thời gian khiến Đường Hồng Nhị mẫu thân của Tô Trầm lo lắng không thôi, sợ con trai tự sát.
Nhưng Tô Trầm cuối cùng cái gì cũng chưa làm.
Thẳng đến sáng sớm một ngày đó, hắn nói: “Ta muốn tu võ.”
Đúng vậy, từ ngày đó trở đi, hắn lại lần nữa bước lên con đường tu võ của con em Tô gia.
Thời gian đó khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, không rõ rốt cuộc là cái gì khiến Tô Trầm phấn chấn lại nhanh như vậy. Nhưng mặc kệ như thế nào, đây cũng là một chuyện tốt.
Lúc đó, không ai chờ mong con đường tu võ của Tô Trầm còn có thể có thành tựu gì, một người mù, cho dù vượt qua Đoán Thể kỳ, tiến vào Dẫn Khí cảnh lại có thể thế nào?
Lúc đó, người Tô gia vì Tô Trầm thanh tỉnh là cảm thấy cao hứng từ đáy lòng.
Lúc đó, người Tô gia đối với Tô Trầm là thật lòng quan tâm cùng trân trọng.
Thẳng đến ba tháng sau.
Ba tháng sau, Tô Trầm Đoán Thể tầng năm.
Hắn tuy đã mù, lại vẫn như cũ là một người biểu hiện xuất sắc nhất trong con em đời thứ ba của Tô gia.
Có người bắt đầu không thoải mái.
Tô Khánh không thể nghi ngờ chính là một trong số đó.
Cảm giác làm lão Nhị vạn năm không thể nghi ngờ là không dễ chịu, nhưng nếu là ngay cả người mù cũng không thắng được, vậy càng thêm khó chịu.
Tô Trầm, ngươi an ổn làm người mù của ngươi, làm kẻ yếu của ngươi là được rồi, chúng ta cũng đã trân trọng ngươi, quan tâm ngươi, như vậy không phải tốt lắm sao? Vì sao ngươi còn phải tỉnh táo lại? Vì sao ngươi còn muốn dụng tâm tu luyện? Vì sao còn phải tiến bộ thần tốc? Cho dù ngươi là đứng đầu đời thứ ba, vậy thì thế nào? Ngươi thật sự cho rằng ngươi còn có thể thắng được ai sao?
Ngươi chỉ là người mù!
Không hề nghi ngờ, đây là ý nghĩ trong lòng Tô Khánh.
Có lẽ cũng là suy nghĩ của một số con em khác đời thứ ba...
Tô Trầm có thể cảm nhận được loại tâm tư này, nhưng hắn lại không thể bởi vậy liền nói bỏ cuộc.
Trong đầu quanh quẩn lời nói của lão ăn mày: “Gặp được ta cũng là may mắn của ngươi, bởi vì ta sẽ cho ngươi một cái tương lai vô hạn khả năng, để ta đổi cho ngươi một đôi mắt, cho ngươi có thể nhìn thấy nhiều hơn, cùng lúc cũng giúp ngươi thấy rõ mặt mũi thật của thế giới này đi!”
“Để ta đổi cho ngươi một đôi mắt... Để ta đổi cho ngươi một đôi mắt...”
Tô Trầm thấp giọng lẩm bẩm, đôi mắt dại ra vô thần rốt cuộc hiện ra một điểm tinh quang.
Ở trong đêm dài miên man như không có giới hạn kia, câu này như ánh nến trong đêm tối, điểm hỏa ánh sáng hy vọng trong lòng Tô Trầm, trở thành nguồn động lực hắn vĩnh viễn không nói bỏ cuộc!
Chậm rãi đem tạ đá nâng lên, từ tay trái đổi đến tay phải, xoay thân thể, sau khi làm một cái tư thế quái dị lại đạp bước, cánh tay phải thu vào trong...
Trên diễn võ trường, Tô Trầm cầm tạ đá, từng bước một làm Đoán Thể bát pháp và thuật hấp thu cơ sở.
Đoán Thể bát pháp là pháp môn rèn luyện cơ thể thông dụng nhất của Nhân tộc trước mắt, có thể nói là cơ sở tu luyện võ đạo, thuật hấp thu cơ sở là pháp môn thu lấy nguyên năng cường hóa bản thân, hai cái kết hợp, mới có thể làm thân thể bọn họ cường đại lên, đồng thời cũng đặt cơ sở cho tương lai trở thành nguyên khí sĩ.
Hôm nay Tô Trầm đang luyện tập, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
“Phụ thân?” Tô Trầm ngừng tạ đá trong tay, nghiêng đầu hỏi.
Tiếng Tô Thành An truyền đến: “Con không phải đã nói, tiếng bước chân của ta và tam thúc của con rất giống nhau, khó có thể phân rõ sao? Vì sao bây giờ lại có thể xác định là ta?”
Tô Trầm trả lời: “Phụ thân và tam thúc tiếng bước tuy gần giống nhau, nhưng tam thúc luyện là Nhật Diệu Kiếm. Bây giờ là chính ngọ, chính là thời điểm dương khí thịnh nhất trong một ngày, chính là lúc tam thúc tu luyện, là sẽ không dễ dàng đi ra, cho nên cũng chỉ có phụ thân.”
Nghe nói như thế, trong lòng Tô Thành An không khỏi thổn thức.
Tổ tiên tích đức, cho hắn một đứa con trí tuệ, ngại là ông trời ganh ghét anh tài, khiến Tô Trầm gặp được loại bất hạnh này.
Thân hãm bóng tối, lại không suy sụp, Tô Thành An đã vì thế cao hứng, lại cảm thấy bất an, trong lòng mâu thuẫn, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Vẫn là Tô Trầm nói: “Phụ thân tới tìm con có chuyện gì?”
Tô Thành An lấy lại bình tĩnh, mới nói: “Đi theo ta, ta có chút lời muốn nói với con.”