“Được, lần này nguyên thạch ta tự mình bỏ ra còn không được sao? Liệt Hồn Pháp Châu và dược tề ngươi tính cái giá, coi như ta mua là được chứ gì? Đương nhiên, đều là hàng kém, tốt xấu cho rẻ chút. Lần trước từ chỗ các ngươi mua công pháp, như thế nào cũng là làm ăn với các ngươi, bây giờ thật sự không có tiền nữa.”
“Cái này sao...” Dạ Mị sờ sờ cằm: “Thật ra cũng không phải là không thể được, nhưng ta vẫn phải trở về hỏi một chút.”
Buổi tối hôm sau, Dạ Mị một lần nữa tới.
Đi thẳng vào vấn đề: “Thủ lĩnh bọn họ thương lượng xong, đồng ý đem bốn món nguyên khí cho ngươi mượn dùng, mặt khác Liệt Hồn Pháp Châu và dược tề cũng cho ngươi miễn phí, yên tâm, lần này đều là thuốc tốt, không cần tiền.”
“Tốt như vậy?” Tô Trầm không tin trên trời có bánh rơi xuống.
“Chỉ cần ngươi giúp chúng ta làm việc là được.” Dạ Mị nói.
“Chuyện gì?”
“Tô gia gần đây có phải có lô hàng sắp từ Hán Giang tới đây hay không?”
Tô Trầm cười: “Ngươi là nói lô vật liệu gỗ tiệm Long Thịnh kia? Đúng vậy, đó là do tam thúc ta Tô Phi Hổ phụ trách, sao? Các ngươi muốn có ý đồ với số gỗ này?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là hy vọng có thể hỗ trợ bí mật mang theo chút đồ.”
“Bí mật mang theo sao?” Tô Trầm có chút hiểu: “Hàng cấm?”
“Không, chỉ là không muốn để cho một số kẻ đối đầu biết.”
“Nếu không phải đối nghịch với triều đình, có thể cân nhắc. Nhưng chỉ là chút lợi ấy, nhưng chưa chắc đủ.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Ta lần trước mua công pháp, là dời đi dùng tiền sản nghiệp trong nhà, tuy nói không phải nhiều lắm, lại vẫn khiến quay vòng có chút khẩn trương.”
“Cho ngươi ba trăm nguyên thạch.”
“Một ngàn.”
“Này, chỉ là bảo ngươi giúp đỡ mang chút hàng mà thôi!” Dạ Mị một lần nữa trợn mắt lên.
Tô Trầm lười biếng nói: “Muốn kéo thiếu gia một gia tộc xuống nước, dù thế nào cũng phải tiêu chút tiền vốn chứ.”
Dạ Mị ngẩn ngơ, cười xấu hổ nói: “Để ngươi nhìn ra rồi.”
Đang yên đang lành không có việc gì bảo Tô Trầm mang hàng gì đó, thật cho rằng Tô gia không biết sao?
Tô Trầm không cho rằng như vậy.
Vì sao ở sau khi trải qua trừng phạt Thâm Hồng, tổ chức thần bí này còn nhiệt tình giúp hắn, ngay cả Tinh Thần Chi Nhãn loại nguyên kỹ hiếm thấy này cũng nguyện ý lấy ra, càng nguyện ý bỏ giá thấp cho hắn?
Còn không phải là vì kéo quan hệ với hắn!
Ngẫm lại Lâm Giải bị hắn giết chết liền biết, tổ chức này đang mượn sức người ta ở khắp nơi.
Những người này có thể là nguyên sĩ tu vi cao thâm, có thể là quan viên ở địa vị cao, đương nhiên cũng có thể là thiếu gia thế gia đại tộc.
Như Lâm Giải con cháu nhánh phụ Lâm gia như vậy cũng có giá trị bị mượn sức, Tô Trầm hắn sao có thể không có?
Huống chi một khi bị mượn sức, phiêu lưu tin tức để lộ cũng càng nhỏ.
Nếu bị người ta biết bí mật, lại không thể giết chết đối phương, vậy đem hắn biến thành người một nhà là được.
Cũng là một loại ý nghĩ không tệ.
Đạo lý tương tự, Tô Trầm cũng không có lý do từ chối loại mượn sức này.
Ở sau khi hắn từng bước phân rõ giới hạn với Tô gia, làm thiếu niên tạm thời còn không cách nào dựa vào chính mình bước tiếp, quả thực hắn cũng cần một chỗ dựa mới, cho dù chỗ dựa này trong tương lai có thể mang đến đủ loại phiền toái cho hắn.
Cho nên lúc trước đề nghị mua công pháp, vốn là cho đối phương một cái bậc thang, mà đối phương hiển nhiên cũng tiếp nhận tin tức này, đưa tới công pháp có giá trị không nói, còn cho ra cái giá ưu đãi, như thế mới còn cần thiết tiếp tục hợp tác.
Cũng liền như bây giờ tiến thêm một bước thử cùng mượn sức.
Dụ hoặc mà, luôn là từng bước một sâu sắc thêm.
“Nếu dụ hoặc đủ lớn, cho dù biết là mồi, cũng sẽ cắn.” Tô Trầm lười biếng nói, một sắc mặt ta không sợ bán mình, chỉ sợ bán rẻ cho người ta.
“Vậy được rồi, chỉ một ngàn nguyên thạch. Hợp tác vui vẻ!” Dạ Mị ở từ “hợp tác” này tăng mạnh khẩu khí.
“Hợp tác vui vẻ.” Tô Trầm đáp lại bằng trả lời tương tự.
Sau đó hắn nói: “Đúng rồi, đã đều là bằng hữu, về sau nói chuyện không cần bóp nghẹt cổ họng nữa, để ta nghe một chút giọng gốc của ngươi là như thế nào.”
“Cái này...” Dạ Mị do dự một phen.
“Không phải là nữ nhân sao, phải tới nỗi giấu đến bây giờ?”
Dạ Mị lập tức mở to mắt nhìn: “Ngươi biết ta là nữ?”
Tô Trầm trả lời khiến cô phẫn nộ:
“Thích khách ngốc như ngươi, cũng chỉ có là nữ nhân mới có thể làm người ta dễ dàng chấp nhận bỏ qua.”
***
Hôm nay đi, vẫn như cũ là cả nhà đưa tiễn.
Duy nhất có khác biệt là Tô Khắc Kỷ không che dấu oán hận trong lòng nữa, ngay cả khách khí trên mặt mũi cũng miễn, ánh mắt nhìn Tô Trầm tràn ngập hung ác và oán độc. Nếu không phải có lão gia tử, nhắm chừng đã xông lên dạy dỗ Tô Trầm hẳn hoi.
Tô Trường Triệt nhìn đứa cháu này của mình, vẻ mặt phức tạp.
Một hồi lâu sau mới nói: “Ta bây giờ hỏi lại ngươi một lần, ngươi vẫn như cũ xác định muốn chọn trừng phạt Thâm Hồng sao? Ngươi còn có cơ hội đổi ý, nếu ngươi đổi ý, ta có thể an bài khiển trách khác.”
Tô Trầm lắc đầu: “Cháu bây giờ chỉ muốn đi vào trong đó.”
“Được rồi.” Lão nhân thở dài: “Ngươi đã quyết định tiếp tục vào Thâm Hồng, vậy tất cả dựa theo quy củ đi, lần này ta sẽ không chiếu cố ngươi nữa. Trừng phạt Thâm Hồng, trong trăm ngày. Mặt khác ngươi còn cần đi đỉnh Đông Lê, đem Xích Huyết Liên đỉnh núi nơi đó hái về một đóa, cần là sáng sớm nở, hoa nở sáu cánh, có hương thơm lạ xộc vào mũi, lấy hộp ngọc đậy kín sau đó mang về; lại đi đỉnh Bách Lạc, đem Thiết Hoa Mộc bên kia hái một cây trở về, không cần nhiều, chỉ lấy một đoạn giữa đầu đuôi, gần trên gốc có cành, trên cành mọc gai, tuổi cây không vượt qua ba mươi năm mới được.”
Trừng phạt Thâm Hồng thật sự, sẽ ở cùng lúc trục xuất cho ra một số an bài đặc biệt, thông qua phương thức này xác định tuyến đường cho đối phương, khiến người ta không thể sau khi tiến vào rừng rậm tìm một chỗ co đầu rút cổ xong việc.
Một lần trước là cân nhắc đến Tô Trầm bị mù, hơn nữa là Tô Trầm chủ động đưa ra muốn trừng phạt Thâm Hồng, lại nói sai lầm cũng chỉ là đánh tên hạ nhân bắt nạt chủ, cho nên Tô Trường Triệt sẽ không đưa ra yêu cầu này, thật ra chính là ám chỉ Tô Trầm ở trong rừng lăn lộn hơn trăm ngày là được.
Nhưng bây giờ Tô Trầm đánh đau Tô Khánh, một lần nữa vào Thâm Hồng, tính chất đã khác.
Cho dù hắn là người mù, Tô Trường Triệt cũng sẽ không vì hắn mở một mặt lưới nữa.
Muốn một người mù đi địa điểm chỉ định thu thập vật phẩm chỉ định, còn cần đi qua rừng rậm tầng tầng lớp lớp hung hiểm, đây không phải chuyện gì dễ dàng, Tô Trường Triệt muốn khiến Tô Trầm biết, Thâm Hồng sơn mạch không phải vườn hoa sau nhà hắn, không phải hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, lại càng không phải bùa hộ mệnh Tô Trầm hắn có thể tùy ý phát uy, làm tình làm tội.
Nhưng rất đáng tiếc, bùa hộ mệnh này, Tô Trầm nhất định cần!