Một lát sau dừng lại, Nhan Vô Song dùng giọng âm trầm nói:
“Phòng thủ nghiêm ngặt nữa, cũng chung quy là dùng người hình thành. Nếu muốn tan rã phòng bị của Ngọc Chân các, thì vẫn phải hạ thủ từ con người. Các ngươi chưa từng thử mua chuộc một số người trong đó?”
Hạ nhân kia trả lời: “Đã thử, nhưng hiệu quả không lớn. Trong Ngọc Chân các trừ Tô Trầm tổng cộng chín người, trong đó chưởng quầy ba người, phòng thu chi một người, làm việc vặt hai người, thị nữ hai người, giúp việc bếp núc một người, ai làm việc nấy. Từ sau khi Tô Trầm đến, càng rõ quyền lực và trách nhiệm, không được vượt qua. Trước đó vài ngày chúng ta mua được một gã làm việc vặt, gã làm việc vặt đó thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, trộm vào phòng kho. Không ngờ Tô Trầm mắt tuy mù tai lại thính, lúc ấy liền nghe được dị động, gọi người đến, bắt lấy gã sai vặt kia, không phân trần đánh đuổi ra ngoài, không thuê nữa. Gã sai vặt đó khóc lóc muốn nói cho Tô gia chúng ta thu mua, cuối cùng không thể không dùng thêm một trăm lượng vàng ròng mua hắn ngậm miệng rời đi.”
“Một trăm lượng vàng ròng phí bịt mồm? Các ngươi bút tích lớn quá?” Nhan Vô Song tức giận đến mức hàng lông mày liễu dựng thẳng.
Thời đại này sức mua của vàng là khá mạnh, một trăm lượng vàng ròng, cũng đủ gã sai vặt đó mười năm không lo ăn uống.
Hạ nhân kia mặt mày đắng nghét trả lời: “Thật sự không phải chúng ta bút tích lớn, mà là Tô Trầm kia đủ ác. Hắn sau khi bắt lấy gã sai vặt kia, liền nói với hắn, ta cũng không cần ngươi nói ra người làm chủ sau lưng là ai, chỉ nói cho ngươi, ngươi đã làm việc này cho bọn họ, đánh mất bát cơm, thông minh nên tìm đối phương đòi bồi thường. Ta đề nghị ngươi đòi một trăm lượng vàng ròng, tin tưởng ta, vì bịt miệng ngươi, chút tiền này không tính là gì. Đương nhiên, vì tránh cho đối phương giết người diệt khẩu, tốt nhất để lại mấy sự chuẩn bị ở sau, nhỡ đâu sau khi chết, tin tức bùng nổ. Như thế, đối phương không dám giết ngươi, cũng chỉ có thể cho tiền... Cứ như vậy, tiểu tử kia được chủ ý, mới tìm chúng ta đòi. Chúng ta nếu muốn trực tiếp diệt khẩu, vậy đúng như Tô Trầm nói, tiểu tử kia sớm có chuẩn bị. Chúng ta cũng không thể không sốt ruột!”
Nhan Vô Song tức giận đến mức toàn thân run bần bật.
Ngươi được lắm Tô Trầm, thế mà dạy ngược lại đối phương gõ mình. Nàng mưu đoạt Ngọc Chân các bất thành, trái lại bị Tô Trầm hại tổn thất một số tiền lớn, trong lòng càng thêm phẫn nộ, tức giận hầm hừ: “Có từng thử mấy chưởng quầy kia hay không!”
“Đường đại chưởng quỹ là người Đường Hồng Nhị từ nhà mẹ đẻ mang đến, trung thành và tận tâm với Đường gia, gần như không có khả năng! Nhị chưởng quầy Trương Hành là lão gia năm đó đề bạt lên, tam chưởng quầy Lâu Dịch, chính là Đường Chân tự tay đề bạt, đối với Ngọc Chân các đều coi như trung thành, nếu muốn thu mua bọn họ cũng không phải chuyện dễ đâu...”
Nhan Vô Song đã nói: “Ta nghe nói Lâu Dịch có con trai, mê đánh bạc?”
Hạ nhân kia trả lời: “Quả thật như thế! Nhưng Lâu Dịch hiển nhiên cũng biết khuyết điểm này, khoảng thời gian vừa qua luôn đem con trai hắn cấm túc trong nhà, không cho phép ra khỏi cửa.”
“Hắn có thể nhốt trăm ngày, còn có thể nhốt mấy năm hay sao? Mấy tháng qua, cũng gần như nên lơi lỏng rồi nhỉ.”
“Tiểu (tiểu nhân) biết rồi, tiểu (tiểu nhân) bây giờ đi làm!”
“Đi đi, đừng rắc rối nữa.” Giọng điệu Nhan Vô Song đã âm trầm: “Vô luận như thế nào, ta đều phải khiến Tô Trầm trả giá đắt!”
Nếu nói trước đó nàng ta còn chỉ là muốn mưu đoạt sản nghiệp, như vậy sau mấy lần bị nhục, Nhan Vô Song cảm thấy nhục nhã gấp bội từ nhu cầu lợi ích đơn thuần tăng lên đến mức độ thù hận.
Cho dù chỉ vì trả thù, nàng cũng không muốn tha cho Tô Trầm nữa.
————————————————
“Hây!”
Trong bật hơi cất tiếng, tấm bia đá theo tiếng mà gãy.
Trong sân sau Ngọc Chân các, Tô Trầm thu hồi nắm tay, hôm nay tu luyện tới đây là kết thúc.
Theo Đường Chân học tập cũng chưa khiến hắn dừng tu hành võ đạo của bản thân, Tô Trầm rất rõ con đường nguyên khí sĩ mới là mục tiêu cuối cùng của mình.
Không lâu trước đó hắn thành công đột phá Đoán Thể tầng chín, có thể nói là đã đứng ở trên bậc cửa nguyên khí sĩ.
“Còn một năm, thời gian đủ rồi.” Tô Trầm lẩm bẩm nói một câu.
Mùa hè hàng năm, đều là thời khắc Tiềm Long viện chiêu sinh.
Tiềm Long viện có thể nói là học phủ cao nhất của Long Tang quốc, Long Tang hàng năm không biết bao nhiêu thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) chen vỡ đầu muốn đi vào.
Sang năm Tô Trầm mười sáu tuổi, tới đúng năm nhập học.
Nếu hắn có thể ở trước đó tiến vào Dẫn Khí cảnh, trở thành một nguyên khí sĩ chính thức, đối với hắn tiến vào Tiềm Long viện không thể nghi ngờ có trợ giúp rất lớn.
Những năm gần đây, Tô Khắc Kỷ không ngừng áp sát, là vì muốn sáng tạo cơ hội giúp Tô Khánh.
Hắn cũng hy vọng Tô Khánh có thể ở trước đó tiến vào Dẫn Khí cảnh.
Mà Tô Trầm mãi không chịu bỏ cuộc, tương tự là vì hắn không có khả năng đợi tới sau khi hai mắt mình khôi phục lại tiếp tục tu luyện.
Vậy thì quá muộn rồi.
Cơ hội vĩnh viễn chỉ ưu ái cho người có chuẩn bị.
Vốn Tô Trầm còn lo lắng mình rốt cuộc có thể khôi phục hay không, bây giờ sau khi xác nhận thị lực bắt đầu khôi phục, điều hắn lo lắng bắt đầu từ có thể hay không biến thành rốt cuộc khi nào mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Tốc độ khôi phục bây giờ, chung quy vẫn quá chậm.
Tô Trầm không hy vọng đến lúc Tiềm Long viện khảo hạch, mình vẫn cận thị độ nặng.
“Cũng không biết còn có thể giống Yên Xà Bộ lần đó, xuất hiện một lần đột phá trọng đại hay không.” Tô Trầm thở dài.
Vừa nghĩ đến Yên Xà Bộ, Tô Trầm đột nhiên nghĩ đến mình đã nhiều ngày chưa gặp Cố Khinh La.
Mấy ngày nay Cố Khinh La như đang bận chuyện gì, số lần đến phía sau núi giảm đi rất nhiều, một lần trước gặp mặt đến bây giờ đã lâu tới một tháng.
“Cũng không biết nàng đang bận cái gì.” Tô Trầm lắc lắc đầu.
Trong lòng nổi lên ý niệm, nếu Cố Khinh La không đến thăm mình, vậy mình sao không đi gặp Cố Khinh La nhỉ?
Đi nhìn Cố Khinh La!
Ở sau khi suy nghĩ này nảy mầm, Tô Trầm không khắc chế được nỗi nhớ trong lòng nữa, quyết định hành động.
Đương nhiên hắn sẽ không lỗ mãng đi qua như vậy, Lâm gia và Tô gia dù là bằng hữu, quan hệ của Cố Khinh La và Tô Trầm cũng vẫn là bí mật.
Nhưng cái này không làm khó được Tô Trầm.
Ngoại ô phía nam Lâm Bắc.
Phủ đệ Lâm gia nằm ở nơi này.
Đây là một phủ đệ diện tích mấy chục mẫu, mấy trăm căn phòng, bên trong đình viện thật sâu, chỉ lâm viên đã có mười mấy chỗ, khắp nơi rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng.
Lâm gia tổ tiên năm đó là xuất thân thợ săn, sau có một lần ở lúc săn bắn vô tình đạt được con non của một loại yêu thú quý hiếm, do đó tiền đồ mở rộng, sáng tạo gia nghiệp hôm nay.
Thật ra nhìn chung ba nhà khác, cũng đều xấp xỉ.