Cố Khinh La thế mà đem bọn họ đưa tới trước mặt một đoàn hung thú như vậy, đây là không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Phải biết bọn họ bây giờ cách đám hung thú này thật sự rất gần.
Trong hung thú, các loại khứu giác thính giác linh mẫn nhiều đếm không xuể, tùy tiện một con phát hiện bọn họ, chỉ sợ không có kết cục tốt.
Cố Khinh La nhìn nhìn hắn, thấy hắn chỉ là khẽ biến sắc, than thở: “Xì, thực mất hứng, chỉ là nghe ta nói, tự nhiên đã sợ hãi như vậy. Nếu ngươi có thể tận mắt thấy, ta tuyệt không tin ngươi có thể đứng được.”
Tô Trầm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Ngươi nhàn rỗi không có việc gì hù dọa một người mù, cũng không ra sao cả.”
Cố Khinh La cười ha ha, đã chỉ phía trước nói: “Bên kia có cái đầm nước, Lam Dạ ở nơi đó.”
Tô Trầm đang muốn nói chuyện, Cố Khinh La lại đem ngón tay đặt ở bên miệng: “Suỵt, Lam Dạ sắp đi ra rồi.”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nước trong đầm kia nổi lên gợn sóng.
Một vòng xoáy xuất hiện ở trong đầm, càng xoay càng lớn, một hơi thở bạo ngược cũng theo đó khuếch tán ra.
Hung thú chung quanh cùng nhau ý thức được cái gì, đều gào thét chạy ra bốn phía.
Trong bách thú chạy chồm, một vật khổng lồ đã từ dưới đầm nước hiện thân.
Đó rõ ràng là một con rắn khổng lồ vô cùng, riêng đầu rắn đã to bằng một căn phòng, hai con mắt xanh lét như hai cái đèn lồng cực lớn, phun khí lạnh màu trắng.
Thân rắn uốn lượn không ngừng từ trong đầm nước dâng lên, dài giống như viễn không có điểm cuối.
Khi toàn bộ thân rắn cuối cùng bại lộ ở trước mắt Tô Trầm, đó rõ ràng là một con rắn lớn dài gần trăm trượng.
Nó là to lớn như thế, đến nỗi cuộn tròn ở nơi đó, lại như gần ngay trước mắt.
“Xì!”
Con rắn khổng lồ ngửa mặt lên trời thè lưỡi rắn, lưỡi rắn màu đỏ ở bầu trời dẫn lên một rặng mây đỏ.
“Chính là nó...” Tô Trầm kinh ngạc nhìn con rắn khổng lồ, thậm chí quên che giấu chuyện mình không nhìn thấy.
Cũng may Cố Khinh La chưa để ý, nàng si ngốc nhìn con rắn khổng lồ kia, nói: “Nó chính là Lam Dạ. Cho dù không nhìn thấy, ngươi cũng có thể cảm nhận được lực lượng của nó, đúng không? Nó dài cả thảy một trăm lẻ tám trượng đấy, mà nó còn chỉ là thiếu niên. Nghe nói Đằng Xà trưởng thành dài đến nghìn trượng... Thật không biết cự thú, nguyên thú nên to lớn đồ sộ như thế nào.”
“Đây là yêu thú?” Tô Trầm run giọng hỏi.
Yêu thú!
Ác mộng của Nguyên Hoang đại lục, giai tầng thống trị thật sự của thú tộc.
Nếu nói hung thú tương đương với nguyên khí sĩ trong Nhân tộc, như vậy yêu thú tương đương với cao tầng, lãnh tụ, vương giả trong nguyên khí sĩ!
Về phần hồng hoang cự thú, nguyên thú, chúng nó đa xsớm bị thời gian chôn ở trong cát bụi, không còn tồn tại nữa.
Thú tộc bây giờ, chính là thiên hạ của yêu thú.
“Ừm, là yêu thú.” Cố Khinh La trả lời.
“Các ngươi ở đây nuôi dưỡng yêu thú? Không sợ gặp chuyện sao?” Giọng điệu Tô Trầm đã bắt đầu không dễ nghe.
Yêu thú đó!
Cho dù là yêu thú tệ nhất, cũng có thể một hơi đem toàn bộ Lâm Bắc thành san phẳng, huống chi Đằng Xà ở trong yêu thú cũng là tồn tại rất mạnh.
Cố Khinh La mỉm cười: “Đừng lo, Lam Dạ sẽ không làm như vậy. Nó là Đằng Xà, là thủ hộ thú của Cố gia ta, có ta ở đây, nó sẽ không quấy phá.”
Cố Khinh La nói xong, đã giơ tay.
Đằng Xà vừa mới rời giường, rõ ràng tâm tình không tốt lắm đang tìm xung quanh mục tiêu có thể xả giận, sau khi nhìn thấy Cố Khinh La, ánh mắt lại chợt dịu dàng xuống.
Nó hướng về Cố Khinh La tới gần.
Khổng lồ trăm trượng, nó thậm chí không cần di động, chỉ là đem thân thể duỗi ra, đã tựa vào bên người Cố Khinh La, nhân tiện liếc Tô Trầm một cái.
“Hắn là bạn của ta, ngươi không thể bắt nạt hắn nha.” Cố Khinh La vỗ vỗ đầu Đằng Xà nói.
Trong lỗ mũi con Đằng Xà này toát ra khí lạnh khinh thường.
Mỗi một yêu thú đều có trí tuệ, chúng nó có thể nghe hiểu tiếng người, khác nhau chỉ ở có muốn nghe không.
Con Đằng Xà này đối với Cố Khinh La hiển nhiên là nguyện ý chiếu cố, cho nên nó thu hồi đầu, hướng về một chỗ khác bơi đi.
“Đằng Xà? Thủ hộ thú?” Tô Trầm lẩm bẩm: “Là vì huyết mạch sao?”
“Có một bộ phận.” Cố Khinh La trả lời: “Nhưng càng nhiều, là vì ở chung cùng thuần dưỡng lâu dài.”
“Thuần dưỡng?” Nghe được từ này, Tô Trầm ý thức được cái gì: “Đây là nguyên nhân vì sao ngươi sẽ ở Lâm gia?”
“Đúng vậy.” Cố Khinh La gật đầu: “Đằng Xà kiệt ngạo bất tuân, lại có trí lực, càng có thú tộc yêu hoàng làm kêu gọi viễn cổ, cho dù có huyết mạch liên hệ cũng sẽ không dễ dàng phục ai. Lâm gia có một thứ, cực có lợi đối với thuần phục thú loại, cho nên ta phụng mệnh trong tộc, hợp tác với Lâm gia, thuần hóa Đằng Xà.”
“Xem ra, các ngươi đã thành công.” Tô Trầm nói.
Con Đằng Xà kia đối với Cố Khinh La nói gì nghe nấy, nói lên thuần hóa thuận lợi.
Cố Khinh La lại lắc đầu nói: “Còn kém xa lắm. Lam Dạ bây giờ tuy nghe lệnh từ ta, nhưng cũng chỉ giới hạn trong mệnh lệnh bình thường. Một khi là các mệnh lệnh có nguy hiểm, nó còn có thể nghe theo hay không phải xem tâm tình nó. Huống chi cho dù ta có thể sử dụng nó như cánh tay cũng vô dụng, gia tộc cần không phải là thủ hộ thú của một người, mà là toàn bộ gia tộc... Nó cần thần phục không phải ta, mà là toàn bộ Cố gia.”
Khi nói đến một đoạn sau, giọng tiểu cô nương đặc biệt trầm thấp, giọng điệu trầm trọng, lại tự thuật rõ ràng, khái niệm rõ ràng. Hiển nhiên những lời này không phải nàng nghĩ ra, chỉ là hàng ngày bị hun đúc cùng giáo dục, khiến nàng lấy nhu cầu của gia tộc làm nhiệm vụ của mình.
“Tổ tiên hướng hậu nhân cúi đầu? Vậy không quá dễ dàng.” Tô Trầm không khỏi nói.
Cố Khinh La kinh ngạc nhìn Tô Trầm một cái.
Tô Trầm nói không sai, hướng Cố Khinh La cúi đầu dễ, hướng Cố gia cúi đầu không dễ.
Nguyên nhân trong đó là ở, huyết mạch Cố gia đến từ Đằng Xà.
Điều này nói từ trên ý nghĩa nào đó, Đằng Xà tương đương là tổ tiên Cố gia. Mà nói độ tinh khiết của huyết mạch, Cố gia càng không thể so sánh được với tổ tiên Đằng Xà.
Hướng cá nhân cúi đầu, cần có thể chỉ là cảm tình cá nhân, hướng gia tộc cúi đầu, vậy tương đương với tổ tiên hướng vãn bối cúi đầu, thuần huyết hướng tạp huyết cúi đầu, điều này sao có khả năng?
May mắn là, yêu thú tuy có trí lực, lại ít nhất không giới hạn rõ ràng giống nhân loại, càng không có chút cảm giác vinh dự. Không thần phục gút mắc ở chỗ huyết mạch mạnh yếu, không có nửa điểm quan hệ với thể diện, cho nên hàng phục yêu thú cũng không phải không có khả năng.
Ở trong lịch sử Nhân tộc, còn từng có không ít câu chuyện yêu thú hàng phục, mỗi một cái đều truyền lưu như truyền thuyết.
Đương nhiên, có thể làm truyền thuyết, ý tứ trái lại chính là tỷ lệ thành công của loại chuyện này ít đến đáng thương.