Theo hơi rượu tràn ngập, lời mọi người nói cũng dần dần tăng lên, khắp nơi đều tràn ngập ô ngôn uế ngữ. Ngẫu nhiên có một số oanh oanh yến yến xuyên qua, liền luôn có sắc quỷ vươn ra cái tay heo của bản thân, dẫn phát từng đợt kinh hô cùng cười to phóng đãng.
Hôm nay có điều khác với ngày xưa.
Rót rượu cho khách nhân sau quầy không phải tiểu nhị, lại là ông chủ Quỷ Kiểm Nhi.
Đeo mặt nạ không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có một khuôn mặt quỷ âm trầm kia cùng một đôi tay rõ ràng thuộc về người trẻ tuổi xuất hiện trước mọi người.
“Sao hôm nay chủ nhà tự mình đến dâng rượu?” Một gã tửu khách cười ha ha nói.
“Không có việc gì cả, nhàn rỗi cũng là nhàn.” Tô Trầm thuận miệng trả lời.
“Nếu chủ nhà thực nhàn như vậy, không bằng theo ta đi sau nhà đi dạo, bên đó hoang dã, phong cảnh không tệ đâu.” Một nữ tử quần áo hở hang, ăn mặc cực kỳ dụ hoặc ghé tới, đá lông nheo với Tô Trầm.
“Ha ha ha, Tiểu Phù Dung ngươi mặt hàng lẳng lơ này, lại tới câu dẫn chủ nhà Quỷ Kiểm Nhi.” Có tửu khách cười to nói.
Nữ tử gọi là Tiểu Phù Dung kia là một trong các nữ tử phong trần nơi này, vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú đối với Tô Trầm, mỗi lần có cơ hội là đến khiêu khích Tô Trầm, đáng tiếc Tô Trầm chưa bao giờ đáp lại.
Tô Trầm đối với loại đùa giỡn câu dẫn này trước giờ là thờ ơ, cho nên tùy tiện bọn họ nói gì, chỉ là yên lặng cọ chén rượu, làm hết chức trách một tiểu nhị nên có.
Nhưng có người hiển nhiên không muốn buông tha hắn.
“Đáng tiếc món đồ chơi kia của hắn không dùng được, Tiểu Phù Dung ngươi câu dẫn như thế nào nữa, hắn sợ là cũng không cứng được!” Một thanh âm ngang ngược từ bên ngoài truyền đến.
Câu này đã vượt qua phạm vi vui đùa.
Đến đây, trong lòng toàn bộ mọi người cùng nhau hô lên.
Theo thanh âm đầy trung khí đó tiến vào, là một mãnh hán cao lớn.
Người này cao khoảng bảy thước, so với Tô Trầm còn cao hơn một đoạn, cái gọi là đường đường nam nhi bảy thước, chỉ đại thế chính là loại người này. Người này dáng người khôi ngô, mặt rậm râu, sau lưng còn đeo một cây đại đao đầu sói, đầu sói hướng vào phía trong, làm bộ nuốt trăng, là Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao, một cây nguyên khí ở Phỉ Thúy cốc cũng coi như có tiếng.
Ở hai bên kẻ này còn có hai nam tử, một tên tóc đỏ áo lông vũ, am hiểu khinh thân nhảy nhót, một kẻ hai tay dài quá gối, mũi to, được xưng lực cánh tay vô song.
Lang Đao, Hồng Ưng, Sơn Tiêu.
Một khắc ba người tiến vào quán rượu, không khí toàn bộ tửu quán đều yên lặng xuống, quán rượu vừa rồi còn ồn ào lập tức trở nên nghiêm nghị không tiếng động.
Lang Đao nhìn quanh, cười lên hê hê, sau đó sải bước đi về phía Tô Trầm.
“Quỷ Kiểm Nhi, sao ngươi hôm nay tự mình đến chiêu đãi?” Lang Đao cười hê hê nói.
“Ngươi uy thế quá lớn, dọa tiểu nhị của ta, hướng ta xin nghỉ không làm nữa, ta chỉ có thể tự mình làm.” Tô Trầm không chút để ý trả lời, đem chén rượu đặt lên: “Ba vị muốn uống cái gì?”
“Tốt nhất, đắt nhất!” Lang Đao nhìn chằm chằm Tô Trầm trả lời: “Nhưng mà lão tử không tính trả tiền.”
Tô Trầm giống như chưa nghe thấy, cũng không nhìn hắn cái nào, tự đi lấy rượu: “Hôm qua mới nhập rượu ngon Lý trang, Nữ Nhi Hồng ba mươi năm. Ngươi là muốn uống ở chỗ này, hay là tìm vị trí ngồi xong, ta đưa qua cho ngươi?”
Lang Đao vốn là muốn ngồi ở trên quầy uống, một câu “đưa qua cho ngươi” của Tô Trầm lại khiến hắn thay đổi chủ ý.
Hắn lớn tiếng nói: “Đưa qua đây cho bố!”
Nói xong đã tự đi đến trước một cái bàn.
Trong quán rượu đã sớm không có bàn trống, nhưng hắn đi thẳng đến trước một bàn,vài tên võ giả trên bàn kia lập tức biết điều tránh ra.
Lang Đao lặng lẽ ngồi xuống, quay đầu nhìn Tô Trầm múc rượu, thầm nghĩ Quỷ Kiểm Nhi này cũng không thấy khí thế như thế nào nhỉ? Lão tử ép hắn như thế, cũng chưa phản ứng, quá nửa là chột dạ sợ hãi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lang Đao yên tâm hẳn, cũng đang tính toán kế tiếp nên bào chế Quỷ Kiểm Nhi như thế nào.
Quán rượu cùng tiệm tạp hoá này làm ăn không tệ, nếu có thể tiếp nhận được tự nhiên tốt nhất. Nhưng Phỉ Thúy cốc cũng không phải nhà mình độc đại, nếu là cậy mạnh mà cướp, nhiều người như vậy nhìn vào, chỉ sợ không cho phép mình dễ dàng thành công. Không bằng để hắn giữ được cửa hàng này, mình vụng trộm tới thu chút phí bảo hộ là được. Cũng không cần nhiều, cứ chia tám hai, lão tử tám, hắn hai... Ô, hay là chín một đi, cho tiểu tử hắn một thành, hắn hẳn là biết đủ.
Trong lòng Lang Đao đang tính toán, bên này Tô Trầm đã đưa rượu lên.
Ông chủ thần bí của quán rượu tự mình dâng rượu, khiến tâm lý hư vinh của Lang Đao được thỏa mãn rất nhiều, ba người thừa cơ ăn thùng uống vại, Tô Trầm cũng chỉ nhìn, mặc cho bọn hắn gọi gì, đều ra sức thỏa mãn.
Một đám tửu khách đều đang nhìn, cũng chờ Tô Trầm phát uy, nhưng Tô Trầm lại từ đầu đến cuối không nói lời nào, khiến mọi người vô cùng thất vọng.
Có người càng xì xào: “Quả nhiên cũng là kẻ không có gan, Lang Đao bắt nạt tới trên đầu rồi, thế mà cũng có thể nhịn được.”
“Tốt xấu người ta có ba người, còn có một cây nguyên khí.”
“Tiểu tử kia không phải cũng có nguyên khí sao?”
Đạp Vân Ngoa của Tô Trầm chung quy là không chạy thoát sự chú ý của người có lòng.
“Lại chỉ là dùng để chạy trốn.”
Xì xà xì xào, lại không ảnh hưởng đến Tô Trầm, hắn chỉ là yên lặng lấy rượu, lau bàn.
Mọi người thấy, càng thêm xác định Tô Trầm chỉ là mặt hàng không có can đảm. Có người khinh thường, càng có người cũng bắt đầu tính toán chủ ý, như thế nào thu lợi từ trên người Quỷ Kiểm Nhi này.
Rượu qua ba tuần, Lang Đao cơm no rượu say, đứng lên:
“Hôm nay ăn thật thống khoái, lão tử đi trước.” Nói xong muốn cùng hai gã huynh đệ của hắn rời khỏi.
Tô Trầm rốt cuộc mở miệng nói: “Này. Ngươi quên trả tiền rượu.”
“Ừm?” Lang Đao dừng bước, quay đầu nhìn Tô Trầm.
Toàn bộ mọi người đồng thời nổi hứng, biết trò hay sắp lên sân khấu rồi, mỗi người đều muốn xem, Quỷ Kiểm Nhi ứng đối ba người bọn Lang Đao như thế nào.
Lang Đao trầm mặt nói: “Ta hình như lúc đến đã nói, ta không tính trả tiền.”
Tô Trầm lại chỉ để ý bản thân nói: “Sáu vò rượu, ba mươi cân thịt hung thú, bảy khối hạ phẩm nguyên thạch, mặt khác hôm qua các ngươi còn ăn hai bữa, mười lăm khối nguyên thạch, tổng cộng cần trả... Một ngàn năm trăm lẻ bảy khối nguyên thạch.”
“Ngươi nói cái gì?” Toàn bộ mọi người đều bị con số này chấn kinh.
Ngay cả Lang Đao cũng bị con số Tô Trầm báo ra làm kinh ngạc một phen, cười dữ tợn nói: “Tiểu tử ngươi không biết tính sao? Bảy cộng mười lăm, sao cộng ra hơn một ngàn năm trăm khối?”
“Không sai.” Tô Trầm lại bình tĩnh trả lời: “Một đêm không trả, tăng giá gấp trăm lần. Quy củ ta đặt ra.”
Nụ cười của Lang Đao đọng lại.
Giọng điệu hắn trầm thấp: “Ngươi muốn chết?”
Tô Trầm lại tiếp tục nói: “Không trả được mà nói, thì dùng đao gán nợ, ta định giá năm trăm cho ngươi. Còn lại...”