Tô Trầm cũng nổi hung, ôm lấy người nọ trở lại hô to: “Đi mau!” Giương tay, đã đem Cương Nham đánh vào trong trận. “Chủ nhân!” Cương Nham kêu to. Trong trận chợt lóe ánh sáng trắng, đã đưa Cương Nham ra khỏi nguyên năng tháp, lúc một lần nữa xuất hiện, lại là ở trên một vùng hoang dã mênh mông. Vừa nghĩ đến Tô Trầm và Thạch Khai Hoang đều đã chết, trong lòng Cương Nham đau xót, gào khóc, chỉ cảm thấy trời đất mênh mông, mình lại không có chỗ để đi. Đang lúc mê...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.