Con cự thú đó khổng lồ như ngọn núi nhỏ, bước ra mỗi một bước, đều là trời rung đất chuyển. Nó hướng về quân đội nhân loại lao đi, chỉ một hơi, đã đem quân đội Nhân tộc thổi hóa thành tro bụi. Tô Trầm cố gắng chiến đấu với nó, lại chỉ nhìn thấy hai cái xúc tu giống như từ phía chân trời quét xuống vươn tới, kẹp chặt hắn, mặc cho Tô Trầm giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi. Hắn cảm thấy hít thở không thông, liều mạng chớp lên...
“Thiếu gia, thiếu gia!” Minh Thư đẩy Tô Trầm.
“A!” Tô Trầm ngồi bật dậy, thuận tay chộp một cái, bóp cổ Minh Thư.
“Thiếu gia... Buông tay...” Minh Thư trợn mắt gian nan bật tiếng.
“Minh Thư?” Tô Trầm vội vàng buông tay.
Minh Thư ôm cổ thối lui: “Thiếu gia, ngươi bảo ta tới gọi ngươi, chính là muốn tự tay bóp chết ta à?”
“A.” Tô Trầm lúc này mới tỉnh táo lại: “Xin lỗi, gặp cơn ác mộng.”
Sau đó hắn nhớ tới cái gì, hỏi Minh Thư: “Hắn đến rồi?”
Minh Thư gật gật đầu: “Chu Hoành đã thấy hắn ở cửa thành, không cưỡi ngựa, đi bộ trở về. Bộ dáng rất thê thảm, trên mặt đầy vết bầm tím, xem ra hình như là đêm qua bị ném vào trong rãnh bên kia, quần áo rách mướp. Lúc này còn đang khập khễnh đi về trong phủ, nhắm chừng còn cần một lúc nữa mới có thể đến.”
“Vậy thì được. Bây giờ là giờ gì?”
“Sau buổi trưa, vừa qua giờ cơm, ngài muốn ăn trước một chút hay không?”
“Không cần.” Tô Trầm thầm khen Dạ Mị, không ngờ nha đầu ngốc này làm việc vẫn đáng tin, nói để cho gã sau buổi trưa đến thì sau buổi trưa mới đến.
Tô Trầm trực tiếp rời giường, rửa mặt chải đầu một chút rồi nói: “Ngươi đi đem Kiếm Tâm gọi đến, sau đó đi cửa phủ chờ. Nhìn thấy Trường Tùng, thì dựa theo ta ngày hôm qua dặn dò ngươi đi làm.”
“Vâng.” Minh Thư chạy đi.
Một lát sau, Kiếm Tâm tới: “Thiếu gia có gì phân phó?”
“Ta muốn đi Lễ Hiền cư, ngươi theo ta cùng đi một chuyến đi.”
“A?” Kiếm Tâm lập tức ngây người.
Lễ Hiền cư là chỗ của Tô Khắc Kỷ, đang yên đang lành Tô Trầm chạy đi nơi đó làm cái gì?
“Ta tìm nhị thúc có chút lời muốn nói.” Tô Trầm nói.
Giữa chú cháu các ngươi còn có cái gì để nói? Kiếm Tâm phỉ nhổ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn đáp một tiếng.
Lễ Hiền cư.
Tô Khắc Kỷ như mọi khi đang cầm cái ấm trà hơi bẹp báo xuân làm từ cát đỏ mình yêu thích, tới sân sau, nằm lên trên cái xích đu lớn kia, nhàn nhã bắt đầu đánh một giấc ngắn sau buổi trưa, trong miệng còn không quên hừ hừ hai câu lão khang 《 Trân Bảo Đình 》Hoàng Từ Nghiêm Quế phái.
Một gã sai vặt từ bên ngoài vội vàng tiến vào: “Lão gia, tứ thiếu gia cầu kiến.”
“Ô, có chuyện gì... Ngươi nói cái gì? Tứ thiếu gia?” Tô Khắc Kỷ ngồi bật dậy, giật mình nhìn hạ nhân.
“Vâng, Tô Trầm tứ thiếu gia cầu kiến!” Gã sai vặt lập lại một lần.
Tô Trầm? Hắn tới tìm ta làm gì?
Tô Khắc Kỷ nghĩ mãi không hiểu Tô Trầm làm cái quỷ gì.
Ngây người chốc lát, lúc này mới phất tay nói: “Bảo hắn vào đi.”
Một lát sau, Tô Trầm mang theo Kiếm Tâm xuất hiện ở trong sân của Tô Khắc Kỷ.
Hướng Tô Khắc Kỷ chắp tay, Tô Trầm nói: “Cháu Tô Trầm, ra mắt nhị thúc.”
Tô Khắc Kỷ lạnh lùng nhìn Tô Trầm: “Nói đi, ngươi tới làm gì?”
Tô Trầm cười nói: “Nhị thúc sao lại nói như vậy, cháu cố ý tới thăm Nhị thúc, còn cần có mục đích gì đặc biệt sao?”
Tới thăm ta?
Tô Khắc Kỷ giật mình, nhịn không được ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, xác nhận mặt trời không mọc ra từ một bên khác, lại nhìn Tô Trầm, cuối cùng dừng ở trên người Kiếm Tâm.
Kiếm Tâm buông thõng hai tay, ý tứ đó là ta cũng không biết hắn hôm nay phát điên cái gì.
Tô Khắc Kỷ hừ lạnh nói: “Thăm ta? Là tới xem ta đã chết chưa sao?”
Tô Trầm vẫn cười nói: “Nhị thúc tội gì nói như thế, mặc kệ như thế nào, ta và Nhị thúc cũng đều là người Tô gia. Người một phủ, nên thông cảm lẫn nhau, sao vừa gặp mặt đã thành cừu địch thế?”
Tô Khắc Kỷ cười to: “Thông cảm lẫn nhau? Khi ngươi đánh đau Khánh nhi, có từng nghĩ tới nó là người trong nhà không?”
Tô Trầm thở dài: “Khi Nhị thúc hao hết tâm tư thay đổi chế độ, cũng không đem ta làm người trong nhà phải không?”
“Vô liêm sỉ!” Tô Khắc Kỷ đứng bật dậy: “Tô Trầm, ngươi tới đây chính là đến khiêu khích ta sao?”
“Chỉ là muốn xem xem có thể biến chiến tranh thành tơ lụa hay không.”
“Ngươi chính là đến cầu xin tha thứ như vậy?”
“Nhị thúc sai rồi, ta là cầu hòa, không phải cầu xin tha thứ.”
“Hòa? Ngươi với ta sớm đã không có hòa bình đáng nói!”
“Có lẽ thế, ta cũng chỉ là tận sức người nghe mệnh trời mà thôi.”
Tô Khắc Kỷ nheo mắt: “Ta hiểu rồi. Tiểu tử ngươi hôm nay tới đây, chính là đang cố ý để người khác cho rằng ngươi đang chủ động cầu hòa, là ta không muốn, từ đó cho người ta ấn tượng ta ức hiếp ngươi, chế tạo tranh đấu nội bộ nhỉ?”
Tô Trầm thản nhiên nói: “Nhị thúc muốn lý giải như thế nào là chuyện của Nhị thúc, nếu Nhị thúc không vui, có thể đem ta từ nơi này đuổi ra.”
“Ta không mắc bẫy của ngươi đâu.” Tô Khắc Kỷ hừ nói: “Ta sẽ để Khánh nhi ở trên lôi đài, đánh gãy chân của ngươi một cách hẳn hoi, đến lúc đó ai cũng không thể nói gì!”
Chú cháu hai người này, rốt cuộc xé đi cái khăn che mặt một chút dịu dàng cuối cùng, chỉ còn lại có thống hận cùng nguyền rủa.
Tô Trầm cũng không buồn bực, chỉ là câu có câu không đánh võ mồm với Tô Khắc Kỷ, xem ra cũng là phát tiết hẳn hoi một phen oán hận những ngày qua chất chứa.
Khi đôi bên đang giương thương múa kiếm, chợt nghe bên ngoài vang lên một đợt tiếng động xôn xao.
Tô Khắc Kỷ bất mãn nói: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Có gã sai vặt tới báo: “Bẩm lão gia, là Minh Thư cùng Trường Viễn vì một chút việc nhỏ mà đánh nhau.”
“Hừ, thật sự là có chủ thế nào sẽ có nô tài thế đó. Minh Thư này cũng không biết bớt việc.” Tô Khắc Kỷ cả giận nói.
“Ai đúng ai sai, còn chưa nói rõ được đâu. Nhị thúc muốn cùng nhau bình phán với ta?”
“Được!” Tô Khắc Kỷ đã sải bước đi ra ngoài.
Bên ngoài, Minh Thư và hạ nhân Trường Viễn đang vật lộn quấn lấy nhau.
Tô Khắc Kỷ đi ra, tức giận chất vấn chuyện là thế nào, hai người lúc này mới tách ra. Trường Viễn kia ủy khuất đứng lên, nói vừa rồi không biết sao, Minh Thư khi đi đường đụng phải hắn một phát, hắn còn chưa phát hỏa, Minh Thư đã mắng hắn một trận to, hắn tức mới tranh đấu với gã...
Bọn họ đang nói chuyện, tranh cãi, ánh mắt Tô Trầm lại sớm đã lướt qua nơi này, nhìn về phía sau mọi người.
Một người đang từ ngoài phủ tiến vào.
Trường Tùng!
Hắn rốt cuộc đã trở lại, ở sau khi Tô Trầm an bài tốt tất cả cái này.
Nhìn thấy Trường Tùng trở về, Tô Trầm đột nhiên nói: “Kiếm Tâm.”
“Thiếu gia?”
“Ta hình như đem cây quạt của ta đánh rơi trong sân của nhị lão gia, ngươi đi vào tìm cho ta một chút.”
“Vâng, thiếu gia.” Kiếm Tâm xoay người vào sân.
“Tìm cho kỹ, tìm cẩn thận chút.” Tô Trầm ý vị sâu xa nói.
Bên kia, Trường Tùng đã móc nối với Tô Khắc Kỷ.