Mục lục
Nguyên Huyết Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Cẩm Tú Hiên, Tô Trầm đã gặp được Đường Hồng Nhị.

Trăm ngày không gặp, Đường Hồng Nhị lại tiều tụy thêm vài phần.

Tô Trầm quỳ xuống đất: “Tô Trầm con không nên thân ra mắt mẫu thân, để mẫu thân lo lắng nhiều ngày như vậy, là lỗi của con.”

“Trở về là tốt rồi, còn không mau đứng dậy, đến bên cạnh mẹ.” Đường Hồng Nhị nhìn con trai, uể oải nói.

Tô Trầm vội đi tới, tùy ý tay Đường Hồng Nhị vuốt qua trên mặt hắn.

Trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng, trân trọng, còn có vui mừng.

Hai mẹ con ngồi như vậy, câu được câu không nói chuyện phiếm.

Đại bộ phận thời điểm, là Đường Hồng Nhị hỏi, Tô Trầm đáp, kể một ít tình huống của mình ở rừng rậm Thâm Hồng.

Hắn kể mình ở trong rừng rậm gặp được Cương Nham, bởi vì trong lúc vô ý cứu gã, mà thu hoạch được gã nguyện trung thành, khiến đường sau đó của Tô Trầm dễ đi hơn rất nhiều; hắn kể mình đi Phỉ Thúy cốc, ở nơi đó mở cửa hàng, kiếm được một ít tiền. Mọi người nơi đó rất tốt, hữu ái, hỗ trợ, thấy hắn hai mắt không tốt cho đi lại, liền chủ động giúp hắn; hắn kể mình đi trong quặng mỏ thám hiểm, trong lúc vô ý đụng phải một vị lão nhân. Lão nhân rất hòa ái, rất thân thiết, biết được rất nhiều thứ, cho nên dạy hắn rất nhiều tri thức. Thậm chí còn phát minh một loại dược tề. Loại dược tề đó nhỏ vào mắt hắn, hắn cảm giác hai mắt của mình thế mà có chuyển biến tốt, có thể thấy được ánh sáng rồi.

Tin tức cuối cùng đặc biệt khiến Đường Hồng Nhị kích động, vui mừng, lặp đi lặp lại truy hỏi có phải thật hay không.

Tô Trầm liền rất khẳng định nói, có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, lão nhân nói, khôi phục cần thời gian, cho nên cho thêm thời gian, mình nhất định có thể khôi phục.

Đường Hồng Nhị vui vẻ vô cùng, muốn đi nói cho Tô Thành An.

Tô Trầm liền giữ chặt bà, bảo bà đừng đi nói, chuyện này hắn tạm thời còn chưa muốn để người ta biết. Hắn nói, trải qua mấy năm nay, hắn đã biết, một người giấu ở chỗ tối, đối với mình vẫn là có lợi.

Đường Hồng Nhị liền trầm mặc.

Thật lâu sau, nàng hỏi: “Con còn oán hận phụ thân con, đúng không?”

Tô Trầm mỉm cười: “Không, con không hận ông ấy, con chỉ là làm ra lựa chọn giống với ông ấy.”

“Lựa chọn giống với ông ấy?” Đường Hồng Nhị không biết ý tứ lời này.

“Ông ta vứt bỏ con.” Tô Trầm trả lời.

***

Khi bóng đêm mới lên, Tô Trầm cảm nhận được dấu hiệu Yên Xà truyền đến cảm giác quen thuộc, biết là Cố Khinh La đến tìm hắn.

Mình vừa trở về, Cố Khinh La đã biết, xem ra vẫn luôn chú ý động tĩnh của hắn.

Rời phòng, Tô Trầm đi về phía sau núi.

Xuyên qua mảng rừng nhỏ âm u kia, lại lần nữa tới bên cạnh đầm nước quen thuộc. Có thể nhìn thấy Cố Khinh La đang đong đưa một đôi chân nõn nà trắng noãn ngồi ở bên đầm nước.

Nghe được tiếng vang, nàng quay đầu thấy Tô Trầm, trên mặt tràn ra nụ cười vui vẻ, sau đó lại nói: “Ở bên ngoài dã đủ rồi, ngươi còn biết trở về?”

Tô Trầm cười nói: “Lời này của ngươi sao nghe qua hương vị rất không đúng, rất giống oán phụ khuê phòng một mình giữ phòng trống.”

Cố Khinh La đỏ mặt lên: “Được lắm, dám chiếm tiện nghi ta.”

Thuận tay nắm lên một nắm lá cỏ, ‘Vù vù’ bắn về phía Tô Trầm.

Tô Trầm thân theo gió động, cũng không đi nhìn, chỉ khẽ nhoáng lên một cái, đã tự tránh được đại bộ phận lá cỏ.

Mắt Cố Khinh La sáng lên: “Ồ? Yên Xà Bộ của ngươi tăng lên nhiều đấy, sao giống như đã có khí tức của nguyên?”

Nói xong lại là một nắm phi tiêu lá cỏ bay tới.

Dưới chân Tô Trầm liên tục bước, thân theo ý động. Hắn bây giờ là thật sự nhắm mắt, khi mù đã luyện thành năng lực nghe gió phân biệt tình hình lại chưa hoang phế, thân hình ở trong phút chốc tăng lên tới cực hạn, đột nhiên giơ tay, hướng không trung chém ra một cú đao tay. Tuy là bổ không khí, lại dẫn phát từng đợt tiếng sấm, kích động không khí đánh thẳng về phía Cố Khinh La.

Cố Khinh La chấn động, cũng thi Yên Xà Bộ tránh thoát, một cú đao gió kia cọ sát thân thể nàng bay qua, chém ở trên cây bên cạnh, chấn động cây cối rung loạn một trận.

“Ngươi đã thành nguyên sĩ?” Cố Khinh La kêu to thành tiếng.

Một lần trước trở về, Tô Trầm tuy cũng từng tiếp xúc vài lần với Cố Khinh La, nhưng chưa bại lộ chuyện mình trở thành nguyên sĩ, bây giờ lại trôi qua hơn ba tháng, lại thừa nhận mình thành tựu nguyên sĩ, tuy tốc độ vẫn nhanh hơn bình thường chút, lại không quá chênh lệch, có thể tiếp nhận rồi.

“Trách không được Yên Xà Bộ của ngươi có sự tăng lên rõ ràng, xem ra ngươi cũng đã phát hiện Yên Xà Bộ Cố gia ta phi phàm rồi nhỉ.” Cố Khinh La chắp tay sau lưng đắc ý nói.

“Cố đại tiểu thư ngươi truyền Yên Xà Bộ, khẳng định phi phàm, dù không trở thành nguyên sĩ, ta cũng biết.” Tô Trầm cười nói.

“Xì.” Cố Khinh La cho hắn một cái lườm dễ coi.

Hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm chốc lát, Cố Khinh La mới nói: “Tìm ngươi đến, là vì ta đã tìm hiểu được tin tức Táng Linh Đài.”

“Ngươi đừng nói, để ta đoán chút. Đầu tiên, Táng Linh Đài này là địa danh, hẳn là không sai chứ?” Tô Trầm nói.

“Trả lời chính xác.”

“Tiếp theo, nó hẳn là ngay tại vùng Lâm Bắc, đúng không?”

“Ồ, ngươi là làm sao mà biết được?” Cố Khinh La tò mò.

Tô Trầm trả lời: “Bởi vì Tang lão tìm Lâm Giải. Lâm Giải kia chỉ là tiểu nhân vật, tìm hắn đặc biệt bàn bạc chuyện này, khẳng định là vì ở trên chuyện này hắn có thể phát huy tác dụng. Mà giá trị của hắn, nói trắng ra vẫn là Lâm gia. Lâm gia chỉ là gia tộc địa phương, thế lực không ra khỏi Lâm Bắc thành, cho nên ta đoán Táng Linh Đài rất có khả năng ngay tại vùng Lâm Bắc.”

“Thông minh.” Cố Khinh La vỗ tay cười nói: “Ngươi tiếp tục.”

“Thứ ba, nó hẳn là di chỉ cổ xưa.”

“Cái này ngươi lại là làm sao mà biết được?”

“Bởi vì bây giờ bảy quốc gia Nhân tộc, không có Táng Linh Đài địa phương này.”

Ở sau khi thị lực khôi phục, Tô Trầm liền lật xem điển tịch, tra hết các nơi trong nước, chưa từng nghe một chỗ gọi là Táng Linh Đài. Mà ở sau khi biết tổ chức này có thể là Vĩnh Sinh Điện Phủ, Tô Trầm liền ý thức được, đây rất có thể là một cái tên cổ xưa, chỉ là vẫn chưa kịp xác nhận ý tưởng này.

Quan trọng nhất, Tô Trầm biết đối phương là tổ chức Áo tộc.

Toàn bộ tổ chức Áo tộc đều có một đặc điểm chung, chính là giấc mộng khôi phục vinh quang ngày xưa, đảo điên hệ thống hiện có.

Bọn họ muốn tái hiện huy hoàng trước kia của Áo Thế đế quốc, nhưng tái hiện nơi này không phải dùng sự cố gắng nghiên cứu của mình đem nghiên cứu trước đây của Áo tộc tái hiện ra, mà là thông qua đủ loại thủ đoạn đi khai quật, phát hiện di tích Áo tộc cũ, do đó lấy được bảo tàng.

Nói đơn giản, bọn họ chính là thật sự đang “tái hiện” —— đem đồ vật chôn giấu ở dưới lòng đất mấy vạn năm tái hiện ra, cũng gửi hy vọng ở đây.

Cho nên biết bọn họ là loại người nào, Tô Trầm liền biết bọn họ sẽ làm như thế nào, đoán được mục tiêu của nó là quá bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK