Gã sai vặt ở Ngọc Chân các lúc trước, Tô Trầm còn biết nhắc nhở hắn có thêm dự phòng, đến trên người mình tự nhiên sẽ càng thêm không quên.
Cố Khinh La nghe được vỗ tay cười to: “Tốt tốt tốt, ta sẽ làm hậu thủ của ngươi. Nếu ngươi bị người ta giết, ta liền đem tin tức này truyền bá rộng rãi, phá hư kế hoạch của bọn họ.”
Ừm... Ngươi tốt xấu cũng là khách quý của Lâm gia, nhiệt tình phá như vậy thực sự có ổn không?
Tô Trầm nói: “Còn có chuyện cần ngươi hỗ trợ.”
“Cái gì?”
“Đem ta đưa ra ngoài.”
“Bây giờ chỉ sợ không được, Lâm gia đang điều tra nghiêm, lúc ngươi hôn mê cũng đã tới chỗ ta mấy lần. Ta lúc này mang ngươi ra ngoài, quá nửa là không thể giấu được. Nhưng chờ trời đã sáng, ta tự có cách mang ngươi đi ra ngoài.”
“Ta một đêm không về, trong nhà chỉ sợ nhiều chuyện.”
“Cái này đơn giản, ta giúp ngươi truyền tin, nói ngươi ngủ đêm trong nhà bạn bè.”
“Như thế thì phiền ngươi rồi.”
“Ngươi ta bạn bè, khách khí như vậy làm gì.” Cố Khinh La cố tình hào hùng vỗ vỗ ngực, Tô Trầm nhìn hai bờ ngực ngọc kia ở dưới lòng bàn tay của nàng biến hóa trạng thái, chà xát bẹp tròn, bề ngoài như không có việc gì, trong lòng đã là sóng ngập trời.
Cố Khinh La nhìn bộ dáng hắn, kỳ quái nói thầm một câu: “Chảy nhiều máu như vậy, thế mà còn có máu mũi để chảy, chẳng lẽ là ta lúc trước dùng thuốc quá mạnh?”
Tô Trầm: “...”
Hai người còn nói mấy lời, Tô Trầm nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, ngươi biết Nguyệt Ô Đề và Táng Linh Đài không?”
Cố Khinh La lắc đầu: “Không biết. Nhưng ta có thể giúp ngươi tra một chút. Nếu Nguyệt Ô Đề này không phải hạng người vô danh mà nói, hẳn không khó tra.”
Tô Trầm lập tức lắc đầu: “Ngươi tốt nhất đừng đi thăm dò, không có ai biết Tang lão kia ở Lâm gia có thể còn có người khác hay không. Nếu để bọn họ phát hiện, nhất định sẽ bất lợi với ngươi. Ngươi là hậu thủ của ta, không thể bại lộ.”
“Vậy mặc kệ những người đó thực hiện được âm mưu sao?”
“Cái này sao... Ta nghĩ chút biện pháp đi. Không phải còn có một năm thời gian sao? Nghe khẩu khí bọn hắn, hẳn là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không động thủ.”
Cố Khinh La nghe xong, chu cái mỏ nhỏ nhắn: “Vậy được rồi.”
Bộ dáng rất đáng yêu, Tô Trầm nhìn tâm thần lại nhộn nhạo một trận.
Đêm hôm đó, Tô Trầm ở lại Cố Khinh La trong phòng đợi cả một đêm.
Một đêm này, Cố Khinh La không kiêng kỵ đối với Tô Trầm khiến Tô Trầm chịu nhiều đau khổ. Một mặt là cơ thể mê người kia không ngừng dụ dỗ Tô Trầm, tiểu nha đầu này, thế mà chỉ mặc áo lót ở trong phòng đi tới đi lui nói chuyện với hắn, hoàn toàn không bố trí phòng vệ! Một mặt khác, Tô Trầm lại như không có việc gì, coi như không thấy, thậm chí cố gắng tránh cho nhìn thấy.
Muốn nhìn lại không dám nhìn, còn phải khắc chế một số phản ứng không tốt nào đó của thân thể, lý trí và bản năng xung đột, chân thật cùng ngụy trang va chạm, quả thật làm Tô Trầm giày vò một phen.
Cũng may trọng thân thể thương không chịu nổi mệt nhọc, khiến Tô Trầm cuối cùng trằn trọc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Khinh La đánh thức Tô Trầm, bảo Tô Trầm đi theo mình từ cửa sau đi ra ngoài.
Theo Cố Khinh La xuyên qua cánh rừng, Tô Trầm tới một mảnh đất rừng. Tuy chỉ là rừng thoạt nhìn bình thường, nhưng Tô Trầm vừa bước vào nơi đây, liền cảm thấy dưới chân có nguyên lực dao động rất mạnh.
“Nguyên lực trận?” Tô Trầm ngẩn ngơ.
Cái này rất hiển nhiên là một cấm trận lấy nguyên lực làm nguồn năng lượng để bố trí, cho nên mới sẽ có nguyên lực dao động mạnh như vậy.
“Suỵt!” Cố Khinh La dựng thẳng ngón tay nhắc nhở Tô Trầm.
Theo tiếng suỵt, là từng tiếng thú rống cách đó không xa.
Nghe được tiếng kêu này, Tô Trầm đột nhiên hiểu ra.
Vườn thú!
Vườn thú của Lâm gia!
Cố Khinh La thế mà đem hắn đưa tới vườn thú Lâm gia.
Mỗi gia tộc đều có cấm địa trọng địa của mình, như Bát Giác sơn của Tô gia, vườn thú Lâm gia cũng là cấm địa của Lâm gia.
Nếu ở đây bị Lâm gia phát hiện, vậy không phải dùng đi nhầm đường để hàm hồ cho qua nữa.
“Ngươi dẫn ta đến nơi đây làm gì?” Tô Trầm có chút sốt ruột.
“Yên tâm đi, bọn họ không phát hiện được.” Cố Khinh La tiếp tục đi về phía trước: “Mỗi ngày lúc này, đều là thời điểm Lam Dạ thức tỉnh.”
Cố Khinh La nói xong quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Trầm, cười nói: “Lam Dạ tính tình không tốt lắm, thức dậy cơn giận luôn rất lớn, cho nên lúc này người vườn thú đều sẽ lui xa một chút, để tránh dính vào xui xẻo.”
“Ngươi là nói bây giờ nơi này không có ai?” Tô Trầm kinh ngạc.
“Không sai.” Trên mặt Cố Khinh La nở rộ nụ cười, như hoa nở, Tô Trầm nhìn mà tâm thần lại rung động.
Cố Khinh La đã tiếp tục đi về phía trước: “Vườn thú là trọng địa Lâm gia, nhưng vườn thú lúc này, lại là lực lượng phòng vệ mỏng yếu nhất. Từ nơi này đi qua, đi mãi về phía trước, có một con đường nhỏ có thể đi ra khỏi vườn thú. Chỉ cần rời nơi này, ngươi sẽ trời cao mặc sức chim bay. Đơn giản chứ?”
“Ta cảm thấy vẫn là chờ đi ra ngoài đã rồi lại nói đơn giản.” Tô Trầm trả lời: “Đúng rồi, Lam Dạ là ai?”
“Lam Dạ?” Cố Khinh La quay đầu: “Muốn tới kiến thức một phen không?”
Ở loại thời khắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện này, Tô Trầm muốn trả lời hay là thôi đi, nhưng thời khắc này nhìn Cố Khinh La khuôn mặt mỉm cười đáng yêu, còn có hứng thú bừng bừng, cuối cùng lại nói không nên lời.
Nuốt ngụm nước bọt, Tô Trầm trả lời: “Được.”
Cố Khinh La vui vẻ ra mặt: “Đi theo ta.”
Dưới chân tăng tốc, đã dùng ra Yên Xà Bộ chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa không ngừng nhắc nhở Tô Trầm: “Cẩn thận, nơi này có đá, cẩn thận bên này rễ cây khá dày...”
Sự quan tâm này hôm nay tuy không phát huy được tác dụng gì, lại khiến trong lòng Tô Trầm cảm thấy ngọt ngào.
Một đường đi vội, bọn họ rất nhanh đã tới một chỗ dốc dất cao.
Đứng ở điểm cao nhất, Cố Khinh La chỉ hướng xa xa nói: “Chú ý bên kia, nghe.”
Theo phương hướng Cố Khinh La chỉ tay nhìn lại, Tô Trầm nhìn thấy dưới dốc là một mảng lục địa tươi tốt, trên đất rõ ràng còn một số lớn thú sinh tồn, đang đi lại ở trên đồng cỏ, thường thường phát ra tiếng rống trầm thấp.
“Song Đầu Liệp, Quỷ Tham Lang (sói quỷ), Khủng Vĩ Quy, Thiên Túc Ngô (rết ngàn chân)... Ở cách chúng ta ngoài trăm trượng.” Cố Khinh La sợ Tô Trầm không biết, cố ý giải thích cho Tô Trầm nghe.
Tô Trầm đã nhìn mà biến sắc.
Cố Khinh La không lừa hắn, ngay ngoài trăm trượng quả thực có hàng trăm loài thú, hơn nữa tất cả đều là hung thú.
Hung thú khác với dã thú, chúng nó có được lực lượng cường đại hơn, có thể vận dụng nguyên năng.
Nếu nói dã thú là nhân loại Đoán Thể kỳ, như vậy hung thú chính là nguyên khí sĩ cấp thấp trong loài thú, có được lực lượng cường đại mà khủng bố.
Nói cách khác, hung thú xuất hiện nơi này, tùy tiện một con nào cũng có thể dễ dàng giết hắn. Mà bây giờ, ở trong chỗ trũng cách đó không xa, hung thú như vậy đã tụ tập hơn trăm con. Nếu không phải biết nơi này là vườn thú, Tô Trầm cũng muốn hoài nghi là một lần thú triều cỡ nhỏ sắp bùng nổ.