Hôm nay là ngày lành.
Trời quang, ánh mặt trời tỏa khắp.
Tô Trầm từ Ngọc Chân các trở về, vừa xuống xe bên cạnh đã có gã sai vặt chào đón: “Tứ thiếu gia đã trở lại.”
Từ sau khi đánh Tô Việt, phế đi Mạc Đại Nghiêm, lại đánh đau Nhan Vô Song, uy danh Tô Trầm như mặt trời ban trưa, ít nhất bọn hạ nhân đã không dám trêu vào vị chủ nhân này nữa.
Cho dù đối phương là “người mù”, cũng không phải mình có thể tùy tiện bắt nạt.
Đương nhiên, chủ tử lại chưa chắc cần để ý.
Bên này Tô Trầm lên tiếng đang muốn vào cửa, trong cửa lại có một người đối mặt đi ra, lao thẳng vào người Tô Trầm.
Lại là Tô Khánh.
Có lẽ có chuyện gì vội vã, Tô Khánh cúi đầu chạy vội, không ngờ lại va chạm với Tô Trầm.
Vốn việc này nói ra cũng không có gì, mặt Tô Khánh lại trầm xuống nói: “Người mù chết tiệt biết chặn đường.”
Tuy là buột mồm, lại là tiếng lòng nhiều năm, cho nên lúc nói cũng chưa dùng đầu óc.
Thật ra cho dù đã dùng đầu óc, Tô Khánh cũng vẫn sẽ nói như thế.
Tuy Tô Trầm từng đánh bại Tô Khánh, nhưng Tô Khánh vẫn cho rằng đó chỉ là Tô Trầm gặp may, nếu lại có cơ hội đọ sức, hắn nhất định sẽ không thua.
Chính là suy nghĩ này, mặc dù là Tô Trầm đánh đau Tô Việt, đánh phế đi Mạc Đại Nghiêm, Tô Khánh vẫn bướng bỉnh cho rằng mình mới là cường giả trong thế hệ thứ ba của Tô gia.
Thời khắc này nghe được lời Tô Khánh nói, lông mày Tô Trầm hơi nhướng lên: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói người mù chết tiệt ngươi cản đường ta, thế nào, ngươi không phục à?” Tô Khánh nhắc lại, tràn ngập khiêu khích nhìn Tô Trầm.
Lão tử chửi người mù chết tiệt, ngươi có thể làm gì ta?
Dưới chân lại bất động thanh sắc lui vài bước.
Tô Trầm coi như không thấy, nghĩ nghĩ, hắn nói: “Lần trước đi Thâm Hồng sơn mạch, tuy có chút thu hoạch, nhưng vẫn luôn tiếc nuối một sự kiện, chính là chưa thể đạt được Vân Bức. Ngươi biết, ta lúc trước là vì cái đó mới lựa chọn trừng phạt Thâm Hồng.”
Hả?
Lúc này nói lời này có ý tứ gì?
Tô Khánh không hiểu.
Tô Trầm đã lại nói: “Ý tứ của ta là, cho nên ta muốn đi một lần nữa.”
Sắc mặt Tô Khánh đột nhiên thay đổi.
Hắn lại lui.
Lại vẫn đã chậm.
Tô Trầm trước mắt đột nhiên hóa thành một ảo ảnh, nháy mắt kéo gần khoảng cách với Tô Khánh, lao thẳng vào lòng hắn.
Tay trái chộp về phía cổ họng Tô Khánh, Tô Trầm cười hê hê nói: “Bắt được ngươi rồi.”
Tô Khánh hoảng hốt, đã cực kỳ cẩn thận để ý, nhưng sao ngàn trốn vạn tránh vẫn để hắn chộp được?
Ngay sau đó, cú đấm sắt của Tô Trầm đã nhắm ngay Tô Khánh đánh tới.
Đánh trúng ở trên mũi Tô Khánh.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi lại chịu trừng phạt Thâm Hồng?”
Giọng Dạ Mị chói tai tựa như vừa bị ván cửa kẹp.
Dưới khăn che mặt màu đen, ánh mắt mang theo phẫn nộ cùng khó hiểu trừng lên nhìn Tô Trầm, giọng khô khan nói: “Ngươi đã làm cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là đem Tô Khánh đánh một trận.”
“Đánh rất lợi hại?”
Tô Trầm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trả lời: “Cũng không tính là lợi hại, chỉ là gãy mũi, rơi hai cái răng, rách tai trái, mắt sung huyết, trong vòng ba ngày nhắm chừng không nhìn thấy đường, có nữa chính là cánh tay phải gãy xương... Ta ra tay có chừng mực, đều là vết thương có thể chữa khỏi.”
Dạ Mị hít sâu vào một hơi, hắn đã có thể tưởng tượng bộ dáng Tô Khánh cùng sự phẫn nộ của người Tô gia.
Đương nhiên, toàn bộ sự phẫn nộ này cuối cùng đều bị đặt ở dưới câu “Ta lựa chọn trừng phạt Thâm Hồng” kia của Tô Trầm.
Ngày đó, mỗi một người Tô gia đều dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn Tô Trầm.
Bọn họ không thể tưởng tượng, bọn họ không thể lý giải.
“Vì sao phải làm như vậy?” Dạ Mị hỏi.
“Bởi vì ta muốn đột phá, ta muốn đạt được Vân Bức huyết mạch, ta muốn khiến bản thân trở nên mạnh hơn, ta muốn thống khoái đánh người muốn đánh.” Tô Trầm trả lời.
Trên ý nghĩa nào đó, tất cả hắn nói đều là nói thật.
Dạ Mị cũng không còn gì để nói.
Một lúc lâu sau mới gian nan nói một câu: “Ngươi có thể từ Thâm Hồng sơn mạch sống sót trở về một lần, không có nghĩa là có thể sống trở về lần thứ hai. Biết người nào ở Thâm Hồng sơn mạch chết nhanh nhất không?”
“Kẻ yếu?” Tô Trầm hỏi.
“Không.” Dạ Mị lắc đầu: “Kẻ yếu biết mình yếu, cho nên ngay từ đầu sẽ không cưỡng cầu bản thân. Bọn họ sẽ thật cẩn thận, coi sinh tồn là nhiệm vụ quan trọng số một, không dễ dàng đi nơi nguy hiểm. Loại người chết nhanh nhất, thường thường là những kẻ đã có thực lực nhất định, đối với sinh tồn trong dãy núi lại có kinh nghiệm nhất định. Bởi vì bọn họ từng thành công từ Thâm Hồng sơn mạch đi ra, liền cảm thấy mình đã thích ứng nơi đó; bởi vì bọn họ mạnh hơn trước kia, liền cảm thấy mình có thể đi nơi nguy hiểm hơn; bởi vì bọn họ có tự tin, cho nên cũng xem nhẹ nguy hiểm... Khi bọn họ buông xuống sự cảnh giác, cũng chính là thời điểm tử vong tiến đến.”
Tô Trầm nghiêm nghị.
Dạ Mị có lẽ có thời điểm ngốc nghếch, nhưng lời nói vừa rồi, lại nói phi thường chính xác.
Bản thân Tô Trầm là như thế, ở sau khi trải qua một lần trừng phạt Thâm Hồng, an toàn trở về, theo bản năng đã xem nhẹ sự nguy hiểm của Thâm Hồng sơn mạch, thậm chí ở trong lòng đã hạ quyết định, lần này cần đi vào sâu trong dãy núi thêm một chút, để đụng tới càng nhiều hung thú, tiết kiệm càng nhiều thời giờ.
Đó là một cách nghĩ phi thường đáng sợ, phi thường trí mạng, ý nghĩa hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn nữa.
Có lẽ hắn có thể chạy thoát một lần lại một lần nguy cơ, nhưng chỉ cần có một lần thất bại... Thì không có về sau nữa!
Nghĩ đến đây, Tô Trầm hướng Dạ Mị cung kính thi lễ: “Ngươi dạy đúng, là ta đã xem nhẹ sự phiêu lưu của Thâm Hồng sơn mạch, đánh giá cao bản thân rồi.”
Dạ Mị hiển nhiên không ngờ Tô Trầm biết nghe lời người khác như vậy, đáy lòng đắc ý: “Ngươi vẫn được, ít nhất là trẻ nhỏ dễ dạy.”
Một bộ dáng lên mặt cụ non.
Tô Trầm cười thầm.
Dạ Mị lại nói: “Đã như vậy, ngươi không đi nữa chứ?”
Tô Trầm lắc đầu: “Đi vẫn phải đi, người cũng đã đánh, không thể quay đầu, ta nói là trên tâm tính cần phải chú ý. Phải làm nhiều chuẩn bị hơn, càng thêm tỉ mỉ, càng thêm cẩn thận, lại không phải nhẹ nhàng nói bỏ cuộc. Vốn lần này ta chỉ tính mượn Mặc Văn Chiến Đao và Tử Tinh Chiến Giáp, hiện tại xem ra, cần vẫn như cũ đem bốn món nguyên khí cùng nhau mượn được thì tương đối tốt hơn. Đúng rồi, tốt nhất cho thêm chút Liệt Hồn Pháp Châu cùng dược tề.”
Dạ Mị chán nản: “Hóa ra ta nói nhiều như vậy, chính là cho ngươi thay đổi chủ ý bắt chẹt chúng ta thêm một ít?”
“Ôi chao, nói cái gì bắt chẹt chứ, khó nghe như vậy. Cái này gọi là giúp đỡ nhau, lại nói ta cũng không phải có mượn không có trả, lần trước mượn không phải trả lại cho các ngươi rồi sao?” Tô Trầm biện bạch.
“Vật phẩm tiêu hao ngươi chưa trả.”