Mục lục
Nguyên Huyết Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Trầm hắn chưa từng thấy bộ dáng Cố Khinh La, cũng không thể khẳng định đó là Cố Khinh La, nhưng nhìn nữ tử kia bên hồ quần áo đẹp đẽ quý giá, ngồi một mình ở hồ nhỏ, hiển nhiên không giống hạ nhân bình thường. Thật ra cho dù là Cố Khinh La, hắn cũng không thể xác định Cố Khinh La sẽ đối đãi hắn như thế nào, dù sao thời gian hắn và Cố Khinh La ở chung ngắn ngủi, cũng không đủ hiểu biết nàng ——Tô Trầm bây giờ, sẽ không ngây thơ đến mức tin tưởng chỉ cần là bạn thì nhất định sẽ giúp mình.

Nhưng giờ này khắc này, hắn không thể lựa chọn.

Nghiến răng một cái, Tô Trầm hướng về tiểu trúc bên hồ phóng đi, cũng cố ý phát ra âm thanh.

Một khắc lao ra khỏi cánh rừng nhỏ kia, nữ tử trong đình nghe được tiếng vang, nghe tiếng nhìn lại, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vui vẻ, tiếp theo là nhìn trái nhìn phải.

Chỉ nhìn vẻ mặt cùng biểu hiện của nàng, Tô Trầm lập tức xác định, đó là Cố Khinh La.

Bên kia Cố Khinh La đã phi thân đón, tới bên cạnh Tô Trầm, bắt lấy hắn nói: “Sao ngươi lại tới đây? Sao còn bị thương? Trời ạ, ngươi bị thương nặng quá.”

“Có cái gì đợi lát nữa nói sau, thủ vệ Lâm gia ở phía sau.” Tô Trầm vội nói.

Cố Khinh La ngạc nhiên nói: “Sớm biết bốn đại gia tộc các ngươi bất hòa, không ngờ lại đến loại tình trạng này. Nguy hiểm như vậy, ngươi thế mà còn tới thăm ta...”

Cố Khinh La rất rõ ràng là hiểu lầm cái gì, ánh mắt nhìn Tô Trầm đã tràn ngập cảm động.

Nhưng muốn nói mạo hiểm đến thăm nàng vốn cũng không sai, cho dù không có chuyện lúc trước, Tô Trầm bị người Lâm gia bắt được mà nói, cho dù không bị chém thành bộ dáng như bây giờ, cũng khẳng định không có kết quả tốt đẹp gì.

Tô Trầm sốt ruột: “Đại tiểu thư của ta, ngươi đem ta giấu đi trước rồi nói sau được không, ta sắp không chống đỡ nổi rồi.”

Cố Khinh La mỉm cười: “Yên tâm, ở chỗ ta, bọn họ không ai dám điều tra.”

Khi nói chuyện đã mang theo Tô Trầm về kiến thúc nhỏ bên hồ.

Nàng làm khách ở đây, Lâm gia tự nhiên không có khả năng không ai bài người hầu, nhưng Cố Khinh La không muốn người Lâm gia biết quan hệ của mình với Tô Trầm, cho nên không đi cửa chính vào nhà, mà là trực tiếp từ sân sau tiến vào, trực tiếp dẫn Tô Trầm tới trong phòng.

“Được rồi, đến chỗ ta ngươi đã an toàn, ngươi...”

Cố Khinh La còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tô Trầm trợn trắng mắt, đã ngất đi.

Chiến một trận với Lâm Giải, vốn đã hao hết toàn bộ khí lực của Tô Trầm, lại thương thế nghiêm trọng, có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích. Nay đã đến “địa điểm an toàn”, tâm tình buông lỏng, tự nhiên là trực tiếp hôn mê.

Hắn ngất thoải mái, Cố Khinh La lại choáng váng: “Này, này, ngươi sao ngất đi rồi? Ngươi còn chưa nói kế tiếp nên làm gì bây giờ đâu. Ngươi một thân thương thế này...”

Cố gia đại tiểu thư xuất thân gia tộc lớn, chưa từng chiếu cố người ta, đột nhiên một người bị thương nặng tới trong tay, trong lòng lập tức ngứa ngáy, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Cuối cùng nàng tuy chưa từng chiếu cố ai, nhưng cũng từng luyện võ, từng bị thương.

Tô Trầm chịu đều là ngoại thương, bởi vậy thương thế tuy nặng, chữa trị cũng đơn giản. Thời khắc này ở trong phòng đi qua đi lại vài bước, dần dần bình tĩnh lại, liền biết mình nên làm như thế nào.

Nghiến răng một cái, đem cái áo loang lổ máu trên người Tô Trầm giật xuống.

Đây vẫn là lần đầu tiên nàng đối mặt nam nhân ở trần, tự nhiên khó tránh khỏi mặt đỏ hụt hơi.

Cũng may từng vết thương nhìn ghê người kia rất nhanh khiến Cố Khinh La phục hồi tinh thần.

Nàng lấy ra Tử Ngọc Cao gia truyền, lấy ngón tay chấm, nhẹ nhàng bôi ở trên vết thương. Tử Ngọc Cao này là thuốc bí mật của Cố gia, hiệu quả chữa ngoại thương thật tốt, sau khi bôi lên thuốc mỡ, vết thương liền ngừng đổ máu, ngay cả thống khổ cũng theo đó giảm bớt vài phần.

Đang lúc bôi thuốc, chợt nghe thấy ngoài phòng có thị nữ hồi báo: “Tiểu thư, Lâm gia có hai thủ vệ muốn gặp ngài.”

“Bọn họ tới làm gì?” Cố Khinh La hỏi.

Thị nữ trả lời: “Nghe nói là vừa rồi ở trong rừng cây nhỏ bên hồ đã xảy ra một vụ án mạng, Lâm gia có người chết ở nơi đó.”

Cái gì?

Cố Khinh La ngẩn ngơ: “Người nào làm?”

“Không rõ, nhưng thủ vệ Lâm gia nói thi thể còn nóng, nhắm chừng hung thủ kia vừa rời khỏi không lâu. Có vết máu từ trong rừng đi thông nơi này, bọn họ dọc đường đuổi theo, đến bên này muốn hỏi một chút tiểu thư có phát hiện gì hay không.”

Cố Khinh La liền trả lời: “Nói cho bọn họ chỗ ta không có, ta đang luyện công, không tiện bị người ta quấy rầy, bảo bọn họ đi nơi khác tìm đi.”

“Vâng.”

Thị nữ đó liền rời khỏi.

Bên kia thủ vệ Lâm gia không biết là cố kỵ thân phận Cố Khinh La hay là chỉ như vậy đã tin, cứ thế rời khỏi.

Cố Khinh La lúc này mới có thể tiếp tục chữa thương cho Tô Trầm.

“Đến thì đến đi, thế mà còn giết một người của Lâm gia, cần gì phải thế.” Cố Khinh La vừa chữa vừa nói thầm: “Nhưng ngươi hai mắt mù, thế mà còn có thể giết người, cũng lạ.”

Trong lúc tự nói, vết thương trên người Tô Trầm đã bị nàng bôi đầy thuốc mỡ.

Nhưng vết thương bởi đao dễ trị, cánh tay phải gãy lại có chút phiền phức.

Cánh tay hắn là bị Lâm Giải trực tiếp vặn gãy, loại vết thương gãy xương này không phải bôi một chút thuốc thì có thể khỏi, cần đem xương gãy ghép trước, lại lấy miếng kẹp cố định, nghỉ ngơi chút thời gian mới có thể khỏi. Dược vật tốt chỉ có thể rút ngắn thời gian cần để khôi phục, lại không thể khiến xương bị gãy tự mình ghép lại, trừ phi tu luyện đến mức độ máu thịt gân cốt có thể tái sinh, trực tiếp rút ra xương gãy, tái sinh xương mới, ngược lại đơn giản.

Cố Khinh La hoàn toàn không có kinh nghiệm đối với trị liệu gãy xương, chỉ có thể kiên trì nối xương cho Tô Trầm, trong lúc đó tự nhiên tránh không được các loại nối lệch, chỉ có thể thử lại từng lần một. Tô Trầm như kỳ tích chưa bị nghịch hỏng, ở sau một phen lăn qua lộn lại, thế mà để Cố Khinh La bắt cánh tay nối được.

Nhìn tác phẩm của mình, Cố Khinh La cảm thấy thỏa mãn: “Lần này bổn cô nương cũng là người biết chữa bệnh cứu thương rồi. Đáng tiếc ngươi bị thương quá ít, không đủ bổn cô nương diệu thủ hồi xuân.”

Lúc trước còn ngại Tô Trầm thương thế quá nặng, bây giờ hứng trị bệnh cứu người dâng lên, lại cảm thấy Tô Trầm bị thương quá nhẹ, không đủ cho nàng đại triển thân thủ. Về phần mấy chỗ vết thương đao bôi hết Tử Ngọc Cao có thể trị liệu mười người, một chỗ xương gãy nối bảy tám lần loại sự tình này, Cố đại tiểu thư nàng tự động xem nhẹ.

Khi tỉnh lại, trước mắt là một mảng tối đen.

Bóng tối này làm Tô Trầm bị dọa giật mình, cho rằng mình lại lần nữa mù, nếu không phải thấy được ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào.

Thì ra là trời đã tối.

Tô Trầm nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, hắn rốt cuộc có cơ hội thưởng thức cẩn thận tư vị tuyệt vời của hồi phục thị lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK