Tiểu cô nương vừa hoàn thành trị bệnh cứu người, mắt thấy tác phẩm thứ nhất của mình sinh long hoạt hổ xuất hiện ở trước mắt, tâm tình đang hưng phấn, căn bản chưa chú ý tình huống của Tô Trầm, chỉ để ý bản thân mình nói không ngừng.
Tô Trầm thở dài, lời này trên lý luận thật ra không sai. Vấn đề là trước khi mình làm mù mắt hắn, đã bị đánh trọng thương, lại muốn quyết đấu với hắn thì không có khả năng gì, nếu không phải đôi mắt khôi phục thị lực, chết vẫn phải là mình.
Còn có ngươi nói lão người mù là có ý tứ gì?
Ta sao lại ‘lão’ rồi?
Ta không mù nữa rồi được không?
Hắn mở mồm: “Mắt của ta...”
Cố Khinh La tiếp tục xua tay, ngắt lời, thao thao bất tuyệt: “Mắt của ngươi không tốt, tạm thời nán lại ở đây. Không cần lo lắng, chỗ ta bọn họ không dám lục soát, hơn nữa bọn họ cho rằng ngươi đã từ dưới hồ đào tẩu, đang dọc theo hồ tìm kiếm. Quay đầu ta lại nghĩ cách đem ngươi đưa ra.”
Tô Trầm buồn bực: “Này, ngươi tốt xấu để cho ta nói câu được không?”
Lại thấy Cố Khinh La lười biếng ngáp một cái, tùy tay giơ lên, một cái áo lụa đã từ trên người tuột xuống.
Đang mùa xuân, Cố Khinh La không mặc nhiều, lúc này vừa cởi áo ngoài, liền lộ ra áo lót màu hồng bên trong.
Tô Trầm nhất thời trợn trắng mắt.
Một lời không hợp đã cởi quần áo là ý tứ gì?
Chỉ thấy Cố Khinh La duỗi lưng mỏi nói: “Vừa hành công xong, ép ra một thân dơ bẩn, bẩn cũng bẩn chết mất, ta tắm rửa trước một cái. Đừng lo lắng, hạ nhân đều bị ta đuổi ra ngoài rồi, nơi này chỉ có ngươi cùng ta.”
Nói xong đã đi hướng bên cạnh, hóa ra trong phòng nhỏ bên cạnh tĩnh thất đã sớm đun sẵn một thùng nước lớn đang chờ.
Cố Khinh La vừa đi vừa cởi áo lót, trong nháy mắt một người ngọc trần truồng đã xuất hiện ở trước mắt Tô Trầm.
Chân trần đi về phía thùng tắm, Cố Khinh La cất bước đang muốn đi vào, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, ngươi vừa rồi muốn nói cái gì?”
Nói xong đã chìm vào thùng tắm, nhắm mắt bắt đầu hưởng thụ.
Nhìn ngọc thể kia chìm nổi ở trong nước, Tô Trầm nuốt ngụm nước miếng, gian nan trả lời: “Không, không có gì...”
Tô Trầm chung quy chưa nói ra chuyện bản thân hồi phục thị lực.
Hắn không dám tưởng tượng để Cố Khinh La biết toàn thân bị hắn nhìn hết sẽ là phản ứng thế nào, nhưng cho dù là bằng hữu, quá nửa cũng sẽ không quá tốt.
Về phần nói cái gì từng thấy thân thể nhất định phải lấy thân báo đáp loại chuyện xưa này, Tô Trầm ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ.
Niên đại này, dùng võ vi tôn, mặc dù là nữ tử, chỉ cần nắm giữ vũ lực, cũng sẽ có địa vị tương ứng. Bởi vậy tuyệt đối không tồn tại chuyện gì từng thấy thân thể phải lấy thân báo đáp, ngược lại là tính cách dữ dằn chỗ nào cũng có, tiểu tặc dám rình coi bổn cô nương tắm rửa? Móc hai mắt cho ngươi một lần nữa biến thành người mù là có cả đống.
Tuy Cố Khinh La tính tình đáng yêu hẳn sẽ không độc ác như thế, nhưng Tô Trầm cảm thấy vẫn không mạo hiểm như vậy thì hơn.
Âm thầm còn có cái ý nghĩ, nếu là Cố Khinh La mãi không biết, vậy về sau loại chuyện này nói không chừng còn có thể xảy ra... Khụ khụ, Tô Trầm ta một thân chính khí, sao có khả năng sẽ chờ mong loại chuyện này.
Phòng tắm trong tĩnh phòng, Cố Khinh La khẽ nâng tay ngọc, xoa nắn toàn thân mình, động tác tao nhã mê người nói không nên lời.
Tiểu cô nương tuổi tuy không lớn, phát dục lại rất tốt, nên nhú thì nhú, nên cong thì cong, vốn riêng nên có trên người đã có cả rồi.
Một màn này rơi vào trong mắt Tô Trầm, chân cũng đứng không vững.
Tuy cũng biết rình coi người khác như vậy là chuyện rất thiếu đạo đức, Tô Trầm lần lượt bắt buộc bản thân quay đầu không nên nhìn, chỉ là mỗi một lần quay đầu, thân ngọc dưới nước kia liền ngang dọc ở trước mắt mình, khiến Tô Trầm không khắc chế được lại quay đầu trở về. Đạo đức và bản năng triển khai chém giết kịch liệt, có lúc là đạo đức đạt được thắng lợi, có lúc lại là bản năng chiếm thượng phong, đầu Tô Trầm liền ở trong tranh đoạt xoay qua xoay lại.
Cố Khinh La nào biết hắn lúc này thiên nhân giao chiến lợi hại, nhìn đầu hắn lắc qua lắc lại, tò mò hỏi: “Ngươi lắc đầu làm cái gì?”
“A... Cổ ta có chút mỏi, lắc lắc.” Tô Trầm trả lời, dứt khoát đem đầu lắc như trống bỏi.
Vì thế cơ thể kì diệu kia nhộn nhạo trong nước cứ lần lượt lướt qua rèm mắt, nổi lên cơn sóng thật lớn ở trong lòng Tô Trầm. Thẳng đến khi bộ vị nào đó của thân thể phản ứng mãnh liệt không áp chế được nữa, Tô Trầm mới chậm rãi ngồi xuống, hai mắt vẫn giống như đói khát nhìn chằm chằm Cố Khinh La.
Nếu là cô nương nào đó kinh nghiệm phong phú, có lẽ đã nhìn ra Tô Trầm biểu hiện khác thường, Cố Khinh La tâm tư đơn thuần lại không nghĩ được nhiều như vậy. Chỉ là hỏi: “Đúng rồi, ngươi rốt cuộc đắc tội Lâm Giải kia như thế nào, phải tới mức sinh tử? Thù hận hai nhà Lâm Tô các ngươi lớn như vậy sao?”
Cố Khinh La nói chuyện dời đi tâm tư của Tô Trầm, khiến hạ thân của hắn giảm hẳn áp lực.
Tô Trầm lấy lại bình tĩnh trả lời: “Ngươi hiểu lầm rồi, hai nhà Lâm Tô tuy có hiềm khích, lại còn chưa đến mức vừa gặp mặt đã cừu sát. Chuyện này thật ra có nguyên nhân khác...”
Tô Trầm liền đem mình lâm thời có ý đến tìm Cố Khinh La, lại trong lúc vô ý nghe được đối thoại nói cho Cố Khinh La.
Nghe được Tô Trầm nói ngọn nguồn, Cố Khinh La ngồi bật dậy. Trong hơi nước bốc lên, bộ ngực run rẩy, Tô Trầm nhìn thấy lại “khó chịu” một phen, cổ một lần nữa rút gân.
Cố Khinh La lại nói: “Nói như vậy còn có một người biết là ngươi giết Lâm Giải?”
“Ừm.” Tô Trầm gật gật đầu: “Nhưng ta không lo lắng vấn đề này. Tang lão kia rất rõ ràng không phải người Lâm gia, bằng không sẽ không cố kỵ thủ vệ Lâm gia như vậy. Chính là vì sợ bị thủ vệ nhìn thấy, cho nên mới bảo Lâm Giải đến đuổi giết ta, tự mình rời khỏi.”
“Nhưng lão còn có thể thông qua phương thức khác khiến Lâm gia biết là ngươi làm.”
“Lão sẽ không, đừng quên ta nghe được bí mật của bọn họ. Bọn họ có thể mật báo, ta cũng có thể tuyên dương âm mưu của bọn họ. Nếu không muốn lưỡng bại câu thương, lão sẽ không làm như vậy.” Tô Trầm rất bình tĩnh trả lời.
Nghe được lời này, Cố Khinh La nhẹ nhàng thở ra, ngồi trở lại trong nước. Hai bên ngực xinh đẹp cũng theo đó chìm xuống đáy nước, như ẩn như hiện, Tô Trầm nhìn mà tâm tình buông lỏng, đồng thời lại như có chút mất mát.
Cố Khinh La nói: “Đã như vậy, ngươi phải cẩn thận lão nhân kia một lần nữa về tìm ngươi, giết ngươi diệt khẩu.”
“Cho nên ta mới đem sự tình nói cho ngươi.” Tô Trầm mỉm cười: “Bây giờ lão giết ta đã không diệt được khẩu nữa.”
“Này!” Cố Khinh La trừng đôi mắt to đẹp: “Ngươi đây là kéo ta xuống nước? Quá thiếu nghĩa khí rồi nhỉ?”
“Sao có thể? Lão già kia lại không biết ta và ngươi quen biết. Lại nói biết việc này sẽ không chỉ có một mình ngươi.”
Cố Khinh La ngẩn ngơ: “Ngươi là nói...”
Tô Trầm chậm rãi trả lời: “Giữ lại thêm chút chuẩn bị ở sau sẽ không có hại.”