Vì thế trong cuộc đời của Tô Trầm liền lại có thêm cái thú vui—— dựa vào cây, nghe tiếng nước róc rách, tưởng tượng thấy đủ loại tư thái của Cố Khinh La khi tắm rửa.
Hôm nay vẫn giống với mọi khi.
Tô Trầm ngồi ở trên tảng đá lớn bên dòng nước.
Gió động, một cái lá rụng bay xuống ở phía sau Tô Trầm.
Tô Trầm cũng không nhìn về phía sau, ngược lại hướng về bên trái nghiêng người nói: “Ở đây nhỉ?”
Bóng người Cố Khinh La xuất hiện, vỗ tay cười nói: “Ngươi lại thắng rồi.”
Đoán xem ta ở đâu, hôm nay đã là tiết mục giữa Cố Khinh La cùng Tô Trầm.
Nhưng đại đa số thời điểm, đều là Tô Trầm thua. Dù sao khi một người cố ý ẩn nấp, không phát ra một chút thanh âm, mặc dù Tô Trầm tai thính cũng rất khó phát giác.
Cho dù như thế, Tô Trầm cũng không nổi giận, vẫn kiên trì chơi trò chơi này với Cố Khinh La, mà theo thời gian chuyển dời, xác xuất thành công đoán phương vị Cố Khinh La của hắn thế mà tăng lên thẳng tắp.
Thời khắc này Cố Khinh La đã nói: “Này, ngươi làm như thế nào? Thế mà có thể liên tục đoán đúng ba ngày. Ta đã cố gắng khiến bản thân hành động không phát ra âm thanh.”
“Là luồng khí cùng nhịp tim.” Tô Trầm trả lời: “Ngươi có thể ẩn giấu tiếng bước chân của mình, lại không thể che giấu nhịp tim, sự tồn tại của ngươi cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với luồng khí quanh thân. Chỉ cần có thể cảm ứng được những thứ này, thì có thể phát hiện được vật thể tới gần.”
“Ngươi đã có thể làm đến một bước này?” Cố Khinh La giật mình hỏi.
“Còn phải đa tạ ngươi trong khoảng thời gian này giúp đỡ.” Tô Trầm mỉm cười.
“Cám tạ ta làm gì, đây đều là tự ngươi cố gắng.” Cố Khinh La trợn mắt với Tô Trầm, chỉ tiếc hắn không nhìn thấy, cái đá lông nheo này thật sự là vứt cho người mù xem, hoàn toàn không có hiệu quả.
Cố Khinh La đã tung người về phía đầm nước, một lát sau tiếng nước nổi lên, là đã đang tắm rửa.
Tuy là người mù, Tô Trầm lại cũng không bởi vậy tùy tiện tới gần đầm nước.
Hắn chỉ ngồi như vậy, nghiêng tai lắng nghe.
Chỉ tiếc thanh âm tuy có thể mang đến vị trí mục tiêu cho hắn, lại không cách nào mang đến dung nhan của mục tiêu.
Mình vĩnh viễn cũng không biết, Cố Khinh La bộ dáng thế nào, càng sẽ không biết, tư thái khi tắm rửa của nàng sẽ đẹp bao nhiêu.
Trong lòng nổi lên sự phiền muộn nhàn nhạt, cảm xúc đau lòng một lần nữa phủ kín lồng ngực.
Tuy chưa từng bỏ cuộc, nhưng ai có thể cam đoan kiên cường mãi? Đêm khuya mơ về, cũng từng lệ tràn vạt áo.
Cảm xúc yếu đuối chỉ xuất hiện trong một nháy mắt, đã bị Tô Trầm đè ép xuống.
Vô luận như thế nào, mình phải kiên trì, không thể ngã xuống.
Cả thế giới đều có thể vứt bỏ ngươi, bản thân ngươi không thể bỏ cuộc!
Thanh âm Cố Khinh La vang lên: “Tô Trầm, nghe nói mấy ngày nữa, là tới giải đấu cuối năm của Tô gia các ngươi?”
“Ừm.” Tô Trầm khẽ lên tiếng.
“Nghe nói bọn họ lần này thay đổi chế độ, hạng đầu văn đấu, phải trải qua ít nhất một lần khiêu chiến mới có thể thừa nhận?”
Tới đây mấy tháng, Cố Khinh La không giống như ban đầu hoàn toàn không biết gì cả đối với nơi đây nữa. Chuyện về Tô Trầm cùng Tô gia, Cố Khinh La càng sớm nhận được tin tức.
“Đúng vậy.” Tô Trầm trả lời.
“Vậy ngươi làm sao bây giờ?” Cố Khinh La nhìn về phía Tô Trầm.
Tô Trầm vẫn ngồi thẳng như cũ: “Không gì ngoài chiến một trận mà thôi.”
Không gì ngoài chiến một trận mà thôi?
Trong lòng Cố Khinh La run lên.
Nói nhẹ, nhưng Tô Trầm dù sao cũng mù rồi.
Đúng vậy, tai hắn có thể nghe được rất nhiều thanh âm, nhưng cái đó không thay thế được tác dụng của mắt. Trên lôi đài, cũng sẽ không cho hắn cơ hội nghe gió phân biệt, chỉ cần hắn lộ chút sai lầm, sẽ bị đối thủ bắt giữ, sau đó đánh bại!
Hắn không có hi vọng.
Nhưng lời này Cố Khinh La cuối cùng không nói, nàng không phải phụ thân của Tô Trầm, cũng chính bởi vậy, lại càng có thể lý giải cho Tô Trầm, tôn trọng Tô Trầm.
Nàng tuyệt đối sẽ không vũ nhục giấc mộng của Tô Trầm, phá tan hy vọng của hắn.
Nghĩ nghĩ, Cố Khinh La đột nhiên nói: “Ta dạy cho ngươi Yên Xà Bộ đi.”
“Cái gì?” Tô Trầm ngẩn ngơ.
Lũng Tây Cố gia có tam tuyệt, Yên Xà Bộ chính là một loại trong đó. Nghe nói loại bộ pháp này quỷ dị linh động, một khi thi triển ra nhanh vô cùng, rất khó bắt giữ, là tuyệt học trấn tộc của Cố gia.
Thời khắc này nghe được Cố Khinh La nói như vậy, Tô Trầm theo bản năng nói: “Ngươi đùa cái gì? Loại tuyệt học trấn tộc này cũng có thể tùy tiện truyền?”
Cố Khinh La cười nói: “Yên Xà Bộ là huyết mạch bí thuật, không có huyết mạch đối ứng, căn bản không thể phát huy uy lực thật sự của nó, ngươi cho dù học thật ra cũng không sao.”
Ở thế giới này, huyết mạch là căn bản mấu chốt quyết định thành tựu của một người.
Tuy phát triển ngàn vạn năm, đã khiến Nhân tộc có được hệ thống tu luyện nhất định, lại mãi không thể đánh đồng với huyết mạch truyền thừa.
Một võ giả khổ luyện nhiều năm, chưa chắc so được với một tên khốn kiếp sống phóng túng nhiều năm, thức tỉnh trong một buổi.
Thế giới chưa từng có công bằng, mà huyết mạch truyền thừa, chính là bất công lớn nhất của thế giới này.
Yên Xà Bộ của Cố gia chính là như thế.
Nó do hai bộ phận tạo thành, một bộ phận là bộ pháp, một bộ phận chính là huyết mạch truyền thừa.
Chỉ có người thật sự có được huyết mạch mới có thể phát huy ra tác dụng của Yên Xà Bộ, chỉ nắm giữ bộ pháp, chỉ có thể có được da lông của nó, mà không có khả năng phát huy ra tinh túy của nó.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cố Khinh La dám đem Yên Xà Bộ truyền cho Tô Trầm.
Ở thế giới này, công pháp không phải cấm kỵ, huyết mạch mới tính!
Đương nhiên, cho dù không phải cấm kỵ, cũng không có nghĩa có thể tùy ý truyền lưu không có tiết chế, cho nên Cố Khinh La yêu cầu Tô Trầm, nếu không phải cần thiết, cố gắng đừng sử dụng bộ pháp này ở trước mặt người khác.
Dưới khói sóng, trong mênh mông, hơi nước bốc lên.
Nước suối đánh vào trong đầm nước, tung lên từng mảng hơi nước.
Giữa mây núi sương mù, một bóng người dọc theo mép đầm di động nhanh chóng, nhảy nhót xê dịch hiện ra từng đạo ảo ảnh ánh nước, như rắn lượn trên không, vặn vẹo ra từng cái thân hình quỷ dị, chính là Tô Trầm.
Giờ khắc này nhìn thân pháp di động của hắn cực nhanh nhẹn, quả thực không giống người mù, có thể xưng là linh động như vượn, nhanh như thỏ chạy.
Nhưng ngay sau đó, Cố Khinh La đứng ở bên cạnh chợt ra tay, Tô Trầm vừa rồi còn biểu hiện nổi trội xuất sắc liền hiện ra nguyên hình.
Thật ra Cố Khinh La cũng chưa làm gì, nàng chỉ hướng tới trên mặt đất Tô Trầm hành tẩu ném một hòn đá nhỏ, viên đá khi rơi xuống đất thậm chí còn phát ra tiếng vang rơi xuống đất rõ ràng.
Nhưng cho dù như vậy, Tô Trầm vẫn không kịp né tránh.
Hắn giẫm một chân trên viên đá kia, sau đó chân vặn vẹo, thân thể đã hướng về bên cạnh nghiêng đi, ngay sau đó liền ‘Ầm’ một tiếng ngã vào trong đầm nước.