Thời gian thật nhanh, đảo mắt lại một tháng trôi qua.
Trong rừng rậm Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm đang giằng co với một con mãnh hổ sặc sỡ có hai cái đuôi màu sắc rực rỡ.
Đây là một loại hung thú cường đại tính tình dữ dằn, lực công kích rất mạnh, thiên phú nguyên kỹ song vĩ giảo sát (hai cái đuôi thắt cổ), có thể ở cùng lúc tấn công thất bại công kích mục tiêu, lực lượng có thể dễ dàng vặn gãy một cái cây to, luận thực lực tuyệt đối không kém gì Bích Mục Nộ Viên.
Nhưng đối mặt hung thú khủng bố này, Tô Trầm lại chỉ là tự tin cười.
Mặc Văn Chiến Đao giơ chéo lên trong tay, hướng mãnh hổ kia làm cái khiêu khích động tác.
Song Vĩ Ban Lan Hổ tính tình dữ dằn rít gào nhảy lên.
Mặc Văn Chiến Đao liên tục lóe sáng hai lần, liên tục hai đòn huyết đồ đánh trúng trên thân Ban Lan Hổ. Ban Lan Hổ rống giận ra đòn bằng hai cái đuôi, chân Tô Trầm đã bay lên như nổi gió, bay ngược, cùng lúc đó Liệp Thủ Hỏa Thương ở tay trái liên tục nổ súng. Một lần này độ chính xác của hắn cao hơn xưa nhiều, đạn liên tục bắn vào trên vết thương của Ban Lan Hổ, mãnh hổ kia đau đến mức liên thanh gào rống.
Nó dốc toàn lực vồ lên, chờ đợi nó lại chỉ là một huyết đồ nguyên kỹ càng thêm hung tàn.
Một đao này hầu như đem toàn thân nó chém thành hai đoạn, tuy trước khi chết, hai cái đuôi sặc sỡ vẫn đánh vào trên người Tô Trầm, nhưng chỉ khiến Tô Trầm sử dụng một lần vòng bảo hộ tử tinh, ngoài ra không có tác dụng gì nữa.
Một lần chiến đấu dứt khoát lưu loát.
So với quá khứ, thực lực Tô Trầm rõ ràng tăng trưởng rất nhiều.
Nhìn xác hổ ngã xuống, Tô Trầm nói thầm một câu: “Đáng tiếc, một bộ da hổ tốt.”
Thực lực tăng lên, kéo theo yêu cầu cũng đề cao.
Bây giờ Tô Trầm giết hung thú, đã không chỉ yêu cầu đánh bại đối thủ, còn yêu cầu tận khả năng giữ lại giá trị ban đầu. Ban Lan Hổ da hổ tươi đẹp, đông người theo đuổi, Tô Trầm vốn muốn cho nó toàn thi. Ngại là lão hổ không xứng hợp, cứ thích liều chết, cô phụ ý tốt của Tô Trầm, làm cho lại thành một trận đánh mau me.
Cũng may theo thực lực hắn tăng lên, số lần sử dụng huyết đồ đã từ ba lần tăng lên tới bốn lần, cho nên qua ba đao này tuy khiến hắn mỏi mệt, lại không đến mức giống lần trước không thể động đậy như vậy nữa. Mà theo thực lực hắn tăng lên, số lần tương lai có thể sử dụng huyết đồ còn có thể tiếp tục tăng.
Thời khắc này hấp thu điểm sáng nguyên năng lan tràn ra trên xác hổ, sau khi toàn bộ điểm sáng biến mất, Tô Trầm tổng cộng hấp thu được mười ba điểm nguyên năng.
Cửu Chuyển Kim Hải hình thành vòng xoáy đan hải quả thực đã tăng cường tốc độ hấp thu của hắn.
Tô Trầm tính toán một phen, một tháng đã qua, hắn gần như đã từ mười hoàng tinh tăng lên tới mức mười hai hoàng tinh, đã là một nguyên khí sĩ Dẫn Khí cảnh tầng một đích thực.
Một hoàng tinh tương đương với mười bạch tinh, Tô Trầm một tháng tăng lên hai hoàng tinh nguyên lực, tương đương một tháng tăng hai mươi bạch tinh thực lực, tốc độ đã rất kinh người. Phải biết rằng ở trước đó, Tô Trầm một tháng chỉ có thể tăng lên ba bạch tinh.
Cái này tự nhiên là bởi vì sau khi tiến vào Dẫn Khí cảnh, thực lực Tô Trầm tăng lên, kéo theo Thâm Hồng sơn mạch cũng dám vào sâu một chút. Gặp hung thú nhiều, giết nhiều, hấp thu nguyên năng cũng theo đó tăng lên.
Đáng tiếc Tô Trầm còn muốn tiếp tục nán lại ở Thâm Hồng sơn mạch, kỳ hạn trừng phạt Thâm Hồng lại đã đến.
Đã tới trăm ngày, hắn phải trở về phục mệnh.
Ngọc Chân các.
Một tên tiểu nhị trong lầu ngáp chán đến chết.
Vừa lúc gặp Đường Chân từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy bộ dạng này của tiểu nhị, sắc mặt lập tức trầm xuống, quát: “Biếng nhác, uể oải, ra thể thống gì nữa? Không muốn làm mà nói thì cút sớm đi!”
Nói xong vung tay áo, vào trong.
Tiểu nhị lúc trước bị mắng trợn mắt há hốc mồm, nhìn một tên tiểu nhị khác bên cạnh, nói: “Ông ấy làm sao vậy? Nóng tính thế?”
Một tên tiểu nhị khác trừng mắt nhìn hắn nói: “Tứ thiếu đi Thâm Hồng sơn mạch, đến hôm trước đã là một trăm ngày rồi.”
“Vậy lại làm sao?”
“Ngươi ngu à.” Người sau vỗ đầu tiểu nhị kia: “Thâm Hồng sơn mạch vốn chính là nơi hung hiểm, quá hạn hai ngày chưa về, sống chết khó đoán! Ngươi nói tâm tình đại chưởng quỹ có thể tốt không? Khôn lên chút đi, nếu không muốn xui xẻo bỏ tinh thần ra chút mà làm việc.”
Tiểu nhị kia lúc này mới như ở trong mơ mới tỉnh, vội vàng thu thập tính tình lười nhác, nghiêm túc làm việc.
Tâm tình Đường Chân xác thực rất tệ.
Từ hôm trước bắt đầu, Đường Chân đã luôn luôn chờ tin tức của Tô Trầm.
Đáng tiếc người Tô gia phái ở đầu đường chờ đợi đã đợi hai ngày, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Tô Trầm.
Mà Tô Trầm trở về càng muộn, liền đại biểu cho tỷ lệ hắn còn sống càng thấp.
Hai ngày thời gian, đã đủ khiến trong lòng rất nhiều người phát điên.
“Ôi chao, tiểu tử này, không phải thật sự sẽ chết ở nơi đó chứ? Phi phi phi, ta nói cái gì thế. Tiểu tử này rất thông minh, hẳn là không có việc gì.” Đường Chân an ủi bản thân.
“Đại chưởng quỹ, có vị khách nhân tới, nói có lô hàng nặng, muốn cùng ngươi nói chuyện riêng ở nhã gian?” Ngoài cửa có tiểu nhị thông báo.
Hàng nặng cùng nói chuyện riêng ở nhã gian là lời trong nghề, ý tứ chính là có một lô hàng giá trị khá cao lại không tiện để lộ cho lắm, cần bàn bạc riêng bán ra, để giữ bí mật thân phận.
Đường Chân rất muốn nói hôm nay không có tâm tình nhập hàng, nhưng chung quy vẫn áp chế tâm tư, nói: “Mời khách nhân vào đi.”
Một lát sau, tiểu nhị dẫn một người tiến vào.
Người nọ mặc một bộ quần áo vải thô, trên người còn treo tấm da thú, trên đầu đội nón tránh mưa, mép ép rất thấp, thấy không rõ mặt, sau lưng thì đeo cái bọc siêu cấp lớn, ước chừng có thể chứa được hai người.
Thấy tình hình này, Đường Chân làm cái động tác tay mời nói: “Khách nhân mời ngồi đi, không biết ngươi muốn bán ra là cái gì?”
Khách nhân kia thanh âm khàn khàn trả lời: “Da thú.”
Nghe được thanh âm này, Đường Chân Minh tỏ ra ngây người một chút, có chút nghi hoặc nhìn nhìn khách nhân, nói: “Chỉ là da thú?”
“Còn có chút xương thú, thảo dược.” Khách nhân vẫn như cũ lời ít mà ý nhiều.
Mắt Đường Chân lại dần dần phát sáng.
Lão nhìn chằm chằm khách nhân: “Nơi nào?”
“Thâm Hồng sơn mạch.”
“Khi nào?”
“Trăm ngày gần đây.”
Đường Chân đứng bật dậy: “Muốn giá thế nào?”
“Đường đại chưởng quỹ thích cho bao nhiêu thì bấy nhiêu.”
Một câu cuối cùng rõ ràng tăng lên hơn nữa khôi phục giọng bình thường.
Đường Chân vừa nghe xong, bắt lấy nón của khách nhân hướng lên trên vén lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc kia của Tô Trầm.
“Tiểu tử thối ngươi được lắm, dám đùa giỡn ta!” Đường Chân an ủi lòng già cho Tô Trầm một cú đấm.
Đang muốn cười to, lại thấy Tô Trầm thở dài một tiếng, nhắc nhở lão đừng phát ra thanh âm quá lớn.
Tô Trầm cười nhẹ nói: “Ta nào dám đùa giỡn chưởng quầy ngươi chứ, thật sự là ta cũng không có cách nào cả.”