Nhan Vô Song lúc này ngồi ở trong Lan Phương hiên, cầm chén, trước người còn một đôi nam nữ quỳ, đang run bần bật.
Nhan Vô Song có một khuôn mặt như quả trứng, một đôi lông mày lá liễu dài nhỏ, hình dung là đẹp, chỉ là trong ánh mắt lại mang theo một chút sát khí.
Khi Tô Trầm vào, vừa lúc nghe được Nhan Vô Song dùng nắp chén gạt bọt trà, ung dung nói: “Theo lý mà nói, hai người các ngươi tình đầu ý hợp ta cũng không nên ngăn trở. Nhưng nếu là cứ như vậy phóng túng các ngươi, vậy trong phủ này còn cần quy củ hay không? Mọi người trên trên dưới dưới, muốn như thế nào thì như thế đó, ta lại nên quản thúc như thế nào? Ngươi nói đúng không, tứ thiếu gia?”
Nhìn thấy Tô Trầm tiến vào, Nhan Vô Song thuận miệng bỏ thêm một câu cuối cùng này.
Tô Trầm cúi đầu trả lời: “Di nương xử lý hạ nhân, Tô Trầm không có quyền can thiệp.”
Nhan Vô Song chậm rãi nói: “Không sao, cứ tùy tiện nói hai câu cũng được. Ta nếu nghe được có lý, nói không chừng sẽ lấy ý kiến của ngươi.”
Nghĩ một chút, Tô Trầm trả lời: “Trong gia tộc tuy rất nhiều quy củ, nhưng đối với chuyện hạ nhân tư thông này, thật ra vẫn chưa có văn bản quy định rõ ràng. Cái này chủ yếu là bởi vì loại sự kiện này, liên quan quá nhiều, không dễ xử lý. Nếu mặc kệ, khó tránh khỏi phóng túng, đến lúc đó trong phủ sợ là một mảng chướng khí mù mịt. Nhưng nếu quản quá chặt, lại không khỏi có nghi ngại chia rẽ người ta, bổng đánh uyên ương. Cho nên theo ta thấy, cách làm đơn giản nhất, chính là chỉ quản bộ phận thuộc về trong phủ, không quản bộ phận không thuộc về trong phủ.”
“Chỉ quản bộ phận thuộc về trong phủ, không quản bộ phận không thuộc về trong phủ?” Nhan Vô Song lập lại một lần, hỏi: “Bộ phận nào là thuộc về trong phủ, bộ phận nào lại không thuộc?”
“Tự nhiên là chức trách quy về phủ, tư tình không thuộc.” Tô Trầm trả lời: “Theo ta thấy, nếu bọn họ cảm tình trung trinh, vậy cũng không cần chia rẽ, không bằng để một người rời phủ. Từ đó, sẽ không tồn tại chuyện hạ nhân trong phủ lén cấu kết với nhau, đã có thể cảnh cáo kẻ sau, cũng không đến mức chia rẽ một đôi nhân duyên, mọi chuyện tự nhiên giải quyết.”
Hai người đang quỳ cùng nhau cảm kích nhìn Tô Trầm, nếu thật có thể xử lý như thế, đã là kết quả tốt nhất.
Nhan Vô Song sửng sốt, mày liễu lại dần dần ngưng tụ ra một chút sát khí: “Nói là có lý, lại không khỏi trách phạt quá nhẹ, vẫn có nghi ngại dung túng, chỉ sợ đến lúc đó lại có người noi theo, càng có người nói ta cai quản cái nhà này không nghiêm. Ta thấy vẫn là mỗi người bốn mươi gậy, sau đó hai người đều đuổi đi là xong.”
Tô Trầm kinh hãi: “Di nương, trách phạt vậy quá nặng đi.”
Hai người đều đuổi đi, nhất thời không tìm được việc làm mà nói, thì hoàn toàn không có thu nhập, huống chi còn phải chịu bốn mươi gậy, nhắm chừng nửa tháng cũng chưa thể xuống giường, liền càng thêm gian nan.
Nhan Vô Song nhìn thoáng qua Tô Trầm, đột nhiên cười nói: “Tứ thiếu gia đã tự mình mở miệng, thôi được, ta nể mặt ngươi một lần, phạt hai mươi gậy đi, đem Tri Lễ, Nhạn Nguyệt lôi ra, đánh!”
Tô Trầm biết, một phen này vừa đấm vừa xoa, đã nể mặt Tô Trầm, còn thể hiện uy phong của chính nàng, quả nhiên có chút thủ đoạn, chỉ là Tô Trầm đối với nàng lại càng nhiều thêm mấy phần chán ghét.
Trong phòng.
Nhan Vô Song vừa mới xử lý hai hạ nhân, đầu tiên là ung dung uống ngụm trà, lúc này mới nói: “Nghe danh đã lâu tứ thiếu gia nhân trung long phượng, thiếu niên tuấn kiệt, hôm nay ta được kiến thức rồi. Thật là thiếu niên lang tuấn tú, chỉ tiếc thủ đoạn xử sự vẫn yếu đuối chút, đối đãi hạ nhân cũng không đủ uy nghiêm. Cái này cũng khó trách, tứ thiếu gia đi là long hổ chi đạo, lấy lớn mạnh bản thân làm chủ, sao có thể để ý vẻn vẹn thuật ngự nhân này chứ.”
Tô Trầm bình tĩnh trả lời: “Di nương quá khen rồi, Tô Trầm một người mù, còn có thể có long hổ chi đạo gì để đi, Tô Trầm chỉ là không muốn tùy tiện bỏ cuộc mà thôi.”
“Hay cho một cái không muốn tùy tiện bỏ cuộc.” Nhan Vô Song vỗ tay cười nói, chỉ là trên mặt lại không có chút nét cười nào. Nàng nói: “Vậy xem ra, ta nếu là muốn khiến tứ thiếu gia bỏ qua chút gì đó, chỉ sợ cũng không được rồi.”
Tô Trầm nhíu mày: “Không biết di nương muốn từ chỗ ta đạt được cái gì?”
Nhan Vô Song liền nói: “Lời nên nói rõ ràng, không phải ta muốn từ chỗ ngươi đạt được cái gì, ta làm như vậy cũng là tốt cho sản nghiệp của Tô gia. Cần biết, hôm nay đại phòng (cách gọi bên vợ cả) bên này, thái thái ôm bệnh, hai mắt ngươi lại không tiện cho đi lại. Tuy hai tháng trước, tứ thiếu gia ở trên lôi đài đại hiển thần uy, đánh bại nhị thiếu gia, nhưng cái đó có thể khiến tứ thiếu gia tai thính mắt tinh, xem sổ sách nhớ sự việc sao? Có thể khiến đại thiếu gia thấy rõ lòng người, phân rõ trung gian sao? Có thể khiến tứ thiếu gia quản lý sản nghiệp, ứng đối không có sai sót sao? Có một số việc, chung quy vẫn cần người sáng mắt làm.”
Tô Trầm ngẩn ra, rốt cuộc tỉnh ngộ: “Thì ra tứ di nương là nhìn trúng mấy chỗ sản nghiệp kia của mẫu thân.”
Nhan Vô Song sửa đúng: “Đều là Tô gia, nhưng là do thái thái quản lý mà thôi. Nhưng bây giờ thân thể thái thái không tốt, tứ thiếu gia lại lập chí muốn đi con đường cường giả, cần gì phải giữ sản nghiệp này không bỏ chứ? Không bằng buông tay, do ta người mệnh hèn này bỏ sức, làm công cho mọi người, hai người mẹ con ngươi ở phía sau ngồi hưởng chia phần, thu hoa hồng, ngày tháng chẳng phải tiêu dao khoái hoạt?”
Tô Trầm hỏi: “Chuyện này, tứ di nương vì sao không tìm mẫu thân ta để bàn bạc.”
“Đã nói rồi, thái thái tính tình bướng bỉnh, không nghe được lời của người ta. Nhưng ngươi luôn luôn là niềm kiêu ngạo của bà ấy, nếu ngươi chịu buông tay, nghĩ đến, thái thái cũng sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi.”
Tô Trầm đã biết, hóa ra Nhan Vô Song đã tìm Đường Hồng Nhị nói rồi, nhưng khẳng định là bị Đường Hồng Nhị bác bỏ, kết quả tìm tới mình.
Quả thực, nếu là Tô Trầm đi nói tốt với mẫu thân cho người ta, Đường Hồng Nhị không chừng thật sự đáp ứng.
Có một việc Nhan Vô Song nói không sai, đó là bây giờ thân thể Đường Hồng Nhị đã thực sự không thích hợp quản lý sản nghiệp nhiều, Tô Trầm cũng không thích hợp tiếp nhận, cho nên sớm có ý giao ra.
Nhưng giao ra là một chuyện, giao cho ai là một chuyện khác.
Nhan Vô Song làm tứ di thái, hưởng riêng ân sủng, Đường Hồng Nhị nghĩ hẳn là như thế nào cũng nhìn không quen, giao cho ai cũng sẽ không giao cho nàng ta.
Không nghĩ tới tâm tư nữ nhân này càng ác hơn, đối phương không cho thì tự mình đến cướp, thế mà tìm hắn đến bàn bạc chuyện này.
Thực cho rằng mình là dễ bắt nạt sao?
Mắt Tô Trầm hơi nheo lại.
Nhan Vô Song vẫn đang gạt bọt trà, làm đủ tư thái nói: “Tứ thiếu gia sau khi đánh bại nhị thiếu gia, tuy đạt thành mong muốn, nhưng cũng đã đắc tội nhị lão gia, thậm chí còn kéo theo đắc tội một đám người ủng hộ hắn. Khoảng thời gian này, cuộc sống của tứ thiếu gia nghĩ hẳn tương đối tịch mịch nhỉ?”