Tô Trầm trầm mặc.
Thật lâu sau, hắn mới nói: “Phụ thân lần này đến, là mạnh mẽ cấm đoán hay là lựa lời khuyên bảo?”
“Đương nhiên là lựa lời khuyên bảo.” Tô Thành An nghiêm mặt nói: “Con là con ta, con không làm sai bất cứ chuyện gì, mặc kệ con làm ra lựa chọn như thế nào, phụ thân đều sẽ ủng hộ con.”
“Vậy được!” Tô Trầm gật đầu: “Xin giúp con chuyển lời cho chú hai, bọn họ muốn cái gì, xin mời tự mình cố gắng đi tranh thủ. Muốn con bỏ cuộc... Tuyệt không có khả năng!”
——————————————
Phành!
Bình Ngạo Tuyết Hàn Mai Thiên Thanh bị dùng sức đập xuống đất, rơi vỡ nát.
“Đồ không biết điều!” Sắc mặt Tô Khắc Kỷ âm trầm mắng to: “Ta đây là vì ai? Còn không phải là vì nhà này? Tô Trầm nó đã mù, luyện mạnh nữa lại có thể thế nào? Nó có thể là đối thủ của Khánh nhi sao? Thứ đã nhất định mất đi, còn muốn giữ khư khư trong tay, đây là ích kỷ! Là tham bỉ! Là vô tình vô nghĩa đối với gia tộc!”
Tô Khắc Kỷ lớn tiếng phát tiết lửa giận của mình.
Đồng Như Chính không nói một lời đứng ở một bên, lẳng lặng chờ đợi Tô Khắc Kỷ phát giận. Hắn biết rõ tính cách lão gia mình, không cho hắn đem cơn tức phát xong, hắn sẽ không muốn nghe người khác nói chuyện.
Mắng thêm một lúc, Tô Khắc Kỷ lúc này mới dừng lại: “Đồng sư gia, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Tuy trong lòng sớm có đáp án, Đồng Như Chính vẫn làm ra tư thái tự hỏi, sau đó mới chậm rãi nói: “Thật ra chuyện này, nói trắng ra vẫn là chế độ bình xét của Tô gia có vấn đề.”
Tô Khắc Kỷ gật gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có thể đấu văn không thể đấu võ, thật ra cũng không thể thật sự thể hiện ra năng lực của một người. Chiến đấu cũng cần kinh nghiệm, tỉnh táo, phản ứng các loại nhân tố. Trên chiến trường dị tộc, yêu thú cũng tốt, Bạo tộc cũng thế, sẽ không đứng ở nơi đó khoa tay múa chân so lực lượng phân thắng bại với ngươi. Phải đao thật thương thật chém giết!”
Đồng sư gia tiếp tục chậm rãi nói: “Đã như vậy, vì sao không thể đem chế độ bình xét sửa lại?”
“Ài, không được, không được.” Tô Khắc Kỷ phất tay: “Đấu văn là lão gia tử đặt ra, vì sợ võ đấu dễ gặp chuyện, dẫn tới anh em bất hòa. Lão gia tử băn khoăn cũng không phải không có đạo lý, từng có bao nhiêu thế gia đại tộc, chính là phá hủy ở trên tranh đấu nội bộ.”
“Không dùng vũ khí, lại có chuyên gia trông coi, thật ra tỷ lệ gặp chuyện vẫn là rất nhỏ. Lại nói, trước kia dùng văn đấu, là vì cảm thấy phương thức này có thể chọn lựa ra con em ưu tú. Nhưng bây giờ tình huống đặc thù... Tình huống Tô Trầm này, vẫn có rất người nhìn thấy.” Đồng sư gia ý vị sâu xa nói.
Tô Khắc Kỷ giật mình.
Đồng sư gia nói không sai, gia tộc sở dĩ đồng ý đấu văn, vẫn là vì phương thức này ở ban đầu đã đủ giải quyết vấn đề.
Nhưng bây giờ, tệ đoan của văn đấu xuất hiện, một người không thích hợp tham chiến nữa tiếp tục Đoán Thể, trở thành đứng đầu thế hệ thứ ba, đang nói lên chế độ có vấn đề.
Chế độ có vấn đề, vậy nên sửa!
Nghĩ đến đây, Tô Khắc Kỷ nói: “Đúng, ta muốn hướng phụ thân đề nghị, bỏ chế độ văn đấu này. Nhưng muốn thay đổi chế độ, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy đâu.”
Nói đến nửa câu phía sau, Tô Khắc Kỷ có chút nhụt chí.
Mặc kệ là quốc gia, dân tộc hay là gia tộc, thay đổi chế độ đều có thể xưng là việc lớn hàng đầu.
Quy củ định ra, thì không thể tùy tiện sửa. Thay đổi xoành xoạch sẽ chỉ làm người ta không biết theo ai, cũng khiến cho chế độ thiếu tính nghiêm túc.
Hơn nữa mỗi một lần thay đổi chế độ, đều nhất định sẽ làm một số người chịu tổn hại ích lợi, mà những người này cũng tất nhiên phản kháng.
Lần này chính là như thế.
Tô Thành An là con trưởng của Tô gia, ở Tô gia địa vị hết sức quan trọng. Có hắn, sẽ không dễ dàng thông qua việc thay đổi chế độ.
Ngoài ra còn có lão Tam Tô Phi Hổ, hắn trước nay rất yêu thích đối với Tô Trầm, hơn nữa một con trai và một con gái của hắn tuổi đều nhỏ, thay đổi phương thức bình xét không có gì ảnh hưởng đối với hắn. Cho nên Tô Khắc Kỷ muốn thay đổi chế độ, hắn khẳng định cũng sẽ không đồng ý.
Ngược lại là vài vị chú bác trưởng lão trong gia tộc, có thể tranh thủ một phen. Nhưng dù vậy, hy vọng cũng không lớn.
Đồng sư gia đã thản nhiên nói: “Cho nên vẫn phải nghĩ chút biện pháp khác. Lão phu đến là có chủ ý, có lẽ có thể khiến Tô Thành An thái độ thay đổi. Chỉ là thấy hiệu quả sợ là phải chậm một chút, quá nửa cần tới năm sau mới có thể phát huy tác dụng.”
“Cách gì? Nếu hữu dùng, vậy để tiểu tử kia đắc ý thêm một năm cũng không sao.” Tô Khắc Kỷ nói.
“Bảo Tô Thành An sinh một đứa con trai nữa.”
Tiếng nhạc vui vẻ vang lên ở ngoài tường sân Tô phủ.
Nhịp trống như mưa, đánh vào trong lòng, trái tim người nghe khẽ run.
“Kiếm Tâm, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Tô Trầm hỏi.
Kiếm Tâm chạy ra hỏi thăm, một lát sau trở về: “Là lão gia nạp tứ di thái.”
Nghĩ chút lại bổ sung một câu: “Không đến một năm thời gian, đã nạp ba phòng di thái thái (vợ bé).”
Phải không?
Đáy lòng Tô Trầm nổi lên một tia cười khổ.
Đây là ngày đại hỉ của phụ thân, tâm tình Tô Trầm lại thật sự là không vui nổi.
Trầm mặc một lát, Tô Trầm hỏi: “Một lần này, lại là cô nương nhà ai?”
“Nhan Vô Song cô nương của Xuân Nguyệt lâu, nghe nói vẻ ngoài quốc sắc thiên hương lại lắm tài nghệ. Lâm Bắc thành cũng không biết bao nhiêu thanh niên tuấn ngạn thích nàng, lại chỉ nhìn trúng đại lão gia. Nghe nói lần này còn là phụng tử (mang thai) vào phủ. Xem ra tứ thiếu gia rất nhanh sẽ thêm hai em trai hoặc em gái.”
Tô Thành An ở trong vòng một năm cưới ba phòng di thái thái (vợ bé), trong đó dì hai ở không lâu trước đó vừa sinh một đứa bé, là con gái, rất được Tô Thành An yêu thích. Vị dì Ba kia rất có thai, hai tháng nữa sẽ sinh, về phần vị này trước mắt càng tốt, trực tiếp to bụng cưới về.
Từ sau khi con trai mù, trình độ cày cấy bên ngoài của Tô gia đại lão gia rõ ràng tăng lên, chỉ một năm đã đầy chiến quả, trong đó tất nhiên có Tô Khắc Kỷ trợ giúp, bản thân Tô Thành An cũng chưa chắc không có ý mượn cơ hội bù lại.
Tuy không rõ kế hoạch của Tô Khắc Kỷ, nhưng Tô Trầm vẫn cảm giác được nguy cơ giấu ở dưới bề mặt bình tĩnh kia —— ở sau khi có con trai mới, Tô Thành An còn có thể ủng hộ mình giống như ban đầu sao?
Tô Trầm không biết.
Hắn chung quy còn trẻ tuổi, còn chỉ mười bốn tuổi, có thể nhìn thấy một vài thứ, vẫn chưa thể nhìn được xa hơn dài hơn.
Nhưng rất nhanh, đáp án đã tự mình đi ra.
Hai tháng sau, dì Ba sinh.
Là tiểu tử to béo.
Tô Thành An đặt tên nó là Tô Minh.
Xem như đối với Tô Trầm hiện trạng một chút chờ đợi đi.
Hôm Tô Minh được trăm ngày, Tô phủ tiếng pháo vang trời, trống chuông cùng vang, một cảnh tượng rất náo nhiệt.
Buổi tối hôm đó, Tô Khắc Kỷ mang theo trọng lễ tới gặp anh trai của mình.
Bọn họ hàn huyên rất lâu.