Mục lục
Nguyên Huyết Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy đều là những vật phẩm thiếu hụt, vật phẩm kém hỏng, nhưng Tô Trầm cũng biết đủ rồi. Dù sao nguyên khí không phải rau cải trắng, nếu không phải sản phẩm kém hỏng, nhắm chừng đối phương cũng sẽ không cho mượn nhiều nguyên khí như vậy.

Đêm hôm đó, Tô Trầm đang ở trong phòng làm chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay nóng lên một trận, một ấn ký hình rắn màu đỏ nho nhỏ sáng lên ở mu bàn tay Tô Trầm.

Đây là dấu hiệu yên xà Cố Khinh La để lại cho Tô Trầm, tác dụng không lớn, chỉ là có thể ở trong phạm vi nhất định khiến người cũng có được dấu hiệu phát hiện đối phương tồn tại, là Cố Khinh La đặc biệt để lại cho Tô Trầm.

Nhìn thấy dấu hiệu sáng lên, Tô Trầm biết là Cố Khinh La đến rồi.

Đẩy ra cửa phòng, Tô Trầm tự đi về phía sau núi.

Đi mãi tới bên cạnh khe núi nước suối róc rách nọ, chỉ thấy Cố Khinh La đang ngồi ở nơi đó chống cằm chán đến chết, không biết đang nghĩ cái gì.

Nhìn thấy Tô Trầm tới, Cố Khinh La hưng phấn nhảy lên đón: “Ngươi rốt cuộc đến rồi?”

“Lúc này tìm ta, có chuyện gì sao?” Tô Trầm hỏi.

Cố Khinh La vẻ mặt thần bí tới gần Tô Trầm: “Ta rốt cuộc biết Nguyệt Ô Đề là ai rồi.”

“Ồ?” Tô Trầm dâng lên hứng thú: “Là ai?”

Cố Khinh La quay người, chắp tay sau lưng đi vài bước: “Ngươi hỏi ta, ta phải trả lời ngươi sao? Bổn cô nương ta vì tra tin tức này, cũng mất không ít sức đâu, ngươi cũng không nói câu dễ nghe cảm ơn ta.”

Tô Trầm cười nói: “Cố đại tiểu thư thần thông quảng đại, chút việc nhỏ này đã tính là gì, đối với ngươi còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.”

Không gì mạnh hơn nịnh, Cố Khinh La nghe mà vui vẻ ra mặt, quay đầu nói với Tô Trầm: “Coi như ngươi biết nói chuyện.”

Nàng nhảy tới, ghé đến bên tai Tô Trầm nói: “Ta thăm dò rồi, Nguyệt Ô Đề này sao, thì ra là tổng thống lĩnh Thiên Cơ vệ Trường Bàn thành.”

Tổng thống lĩnh Thiên Cơ vệ Trường Bàn thành?

Tô Trầm cả kinh.

Trường Bàn thành là quốc đô Long Tang, mà Thiên Cơ vệ càng là một chi bộ đội có lực lượng cùng quyền lực đặc thù của Long Tang quốc, chuyên trách tình báo, ám sát, giám sát, an toàn… các trọng trách quốc gia, quyền thế cực lớn. Tổng thống lĩnh Thiên Cơ vệ càng là quan lớn trọng thần địa vị hiển hách, quyền cao địa vị hiển hách, có thể xưng là trọng thần quốc gia.

Không ngờ Nguyệt Ô Đề địa vị cao như vậy, mà tổ chức thần bí này lại ngay cả Nguyệt Ô Đề cũng dám ám sát, mặc kệ thực lực hay quyết đoán, đều mạnh vượt xa Tô Trầm đoán trước.

Hợp tác với tổ chức như vậy, giống như bảo hổ lột da!

Chỉ là bây giờ Tô Trầm đã không có đường lui.

Hoặc là nói, bắt đầu từ lúc hắn nghe được âm mưu kia, hắn đã không có lựa chọn khác nữa. Hoặc bị đối phương xử lý, hoặc là cố gắng tự bảo vệ mình, thậm chí lợi dụng trái lại đối thủ.

Bên này Cố Khinh La đã nói: “Đám người này, thế mà ngay cả tổng thống lĩnh Thiên Cơ vệ cũng dám ám sát, lá gan cũng lớn đấy.”

“Thật đủ lớn, nhưng đã dám có chủ ý này, quá nửa có một chút thủ đoạn. Khinh La, ngươi sau khi trở về tốt nhất làm một phong thư mật, nhắc nhở một chút vị Nguyệt đại nhân này.”

“Không cần thiết, Nguyệt Ô Đề thân là tổng thống lĩnh Thiên Cơ vệ, hàng năm cũng không biết bao nhiêu người muốn ám sát hắn, nếu dễ thành công như vậy, đã sớm thành công rồi. Viết phong thư này qua đó, sẽ không khiến hắn bởi vậy tăng mạnh phòng vệ, ngược lại sẽ đưa tới phiền toái.” Cố Khinh La lại lắc đầu nói: “Nói không chừng sẽ có rất nhiều Thiên Cơ vệ tới đây điều tra ngươi, hỏi ngươi là làm sao biết tin tức này, có phải có câu thông với người ám sát hay không? Một khi ồn ào, rơi vào trong tai tổ chức kia, ngươi nguy hiểm rồi.”

Cố Khinh La xuất thân đại gia, rất hiểu biết đối với thói quen làm việc của những người thượng tầng, biết đối phương tuyệt đối sẽ không bởi vì một phong thư của ngươi liền tin tưởng ngươi, viết thư chỉ là tìm phiền toái cho bản thân.

Tô Trầm lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh: “Là ta sơ sót, thì ra có ta nhắc nhở hay không, đối với Nguyệt Ô Đề cũng không có gì khác biệt.”

“Nhưng...” Tô Trầm đột nhiên nhớ tới gì, nói: “Đã như vậy, vậy vì sao tổ chức này còn như đối mặt đại địch? Thậm chí tiếp nhận ta bắt chẹt?”

Cố Khinh La là biết kế hoạch của Tô Trầm, thời khắc này nghe xong cũng ngẩn ngơ.

Hai người đồng thời lâm vào trong suy tư.

Một lát sau, Tô Trầm nói: “Có thể hay không, bọn họ thật sự để ý thật ra cũng không phải Nguyệt Ô Đề có phòng bị hay không? Mà là...”

Mắt Cố Khinh La cũng hơi sáng lên: “Mà là Táng Linh Đài gì kia?”

Ám sát không phải mục đích, Táng Linh Đài mới đúng.

“Rốt cuộc, đó là nơi nào?” Hai người đồng thời phát ra một câu nghi vấn này.

Ngày trừng phạt Thâm Hồng đã đến.

Một ngày này, ngoài Lâm Bắc thành, người Tô gia đã tụ tập với nhau.

Bọn họ là tới đưa tiễn, đồng thời cũng là đến giám thị.

Tô Trầm đeo một cái bao lớn, bên trong đựng đầy lượng lớn thức ăn cùng vũ khí đến từ mẫu thân còn có Tô Phi Hổ đưa cho hắn, bao gồm một thanh chiến đao tinh cương, một cái mãng bì giáp, một cái nỏ. Tuy không phải nguyên khí, nhưng cũng là trang bị rất hoàn mỹ rồi.

“Cha, Trầm nhi không nhìn thấy đồ, người thực nhẫn tâm để nó vào Thâm Hồng sơn mạch như vậy sao? Đây là để nó đi chịu chết đó!”

Đường Hồng Nhị còn chưa từ bỏ ý định, vẫn như cũ ý đồ khuyên phục Tô Trường Triệt.

Lão đầu từ từ thở dài một tiếng: “Không phải ta muốn để nó chết, mà là chính nó lựa chọn con đường này.”

“Nhưng người có thể ngăn cản nó!”

Tô Khắc Kỷ cũng cười nói: “Tẩu tử lời này sai rồi. Nhân tộc ta có thể ở trong các tộc vờn quanh đặt chân sinh tồn được, từ trước tới nay dựa vào chính là bốn chữ ‘vũ dũng kiên cường’ này, dù có muôn vàn khó khăn nguy hiểm cũng không tránh lui. Tô Trầm một lòng hướng võ, vì cầu võ đạo không tiếc mạo hiểm, đúng là phù hợp loại tinh thần này, sao có thể ngăn cản chứ? Hơn nữa, Tô Trầm tuy mù, nhưng thủ đoạn nó biểu hiện ra khi ra tay đả thương Tô Việt, đánh tàn phế Mạc Đại Nghiêm, cũng không kém người bình thường đâu. Năm đó con ta và nó lôi đài tranh tài, lúc đó chẳng phải thua nó sao. Có thể thấy được Tô Trầm là người có bản lãnh thật sự, lần này đi Thâm Hồng sơn mạch, chưa chắc đã không thể sống sót trở về đâu.”

Nói xong vài câu cuối cùng, lại không đè nén được cười lạnh trong lòng, mang theo giọng mỉa mai nồng đậm.

“Tô Khắc Kỷ!” Đường Hồng Nhị từ trong kẽ răng ép ra mấy chữ này: “Những năm gần đây, vẫn luôn là ngươi đang ép con ta. Nếu không phải ngươi, con ta cũng sẽ không đi lên con đường này, Đường Hồng Nhị ta chưa xong với ngươi đâu!”

Nói xong muốn bổ nhào tới, cuối cùng có người khác gắt gao ngăn lại.

Dù là như thế, Tô Khắc Kỷ vẫn bị bộ dáng của Đường Hồng Nhị dọa giật mình, vội lui ra phía sau vài bước nói: “Lời này thật là, có gì quan hệ với ta, thật là… Ta đây rõ ràng là tốt bụng khuyên cô ta, lại muốn nhe răng với ta, thật sự là tốt bụng trở thành lòng lang dạ thú.”

Mặt đầy ủy khuất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK