23 giờ 44 phút.
Trong nhà ga đường sắt vắng vẻ, Cố Thận vừa chạy vừa cúi đầu xem đồng hồ.
Cậu lo lắng không biết có thể bắt kịp chuyến xe cuối cùng không, nhưng từ đằng xa vang đến tiếng động.
“Bùm”
Trong khoảng không tối đen như mực của đường hầm, nháy mắt đã phát ra hàng ngàn luồng sáng hình vòng cung chói lóa, đoàn tàu điện phía xa đến, giảm tốc độ, từ từ dừng lại trước mặt của Cố Thận.
Nhìn thấy đoàn tàu thì Cố Thận mới có thể nhẹ nhàng thở phào ra, ngay sau đó lại nhíu mày, nín thở.
Cánh cửa sắt mở ra, mùi rỉ sắt xộc thẳng vào mặt.
Cậu lùi về sau hai bước, đánh giá chiếc tàu điện này, toa tàu đã cũ, bên ngoài loang lổ những vết rỉ sét, bên cạnh cửa sổ có một hàng ba số nhỏ được viết bằng sơn trắng : 001.
“Nếu nhớ không lầm thì thành phố Đại Đằng đã loại bỏ mấy loại tàu này từ lâu rồi mà?”
“Tích tích tích-”
Không kịp suy nghĩ gì thêm, ngay lúc cửa toa tàu sắp đóng lại thì Cố Thận đã phóng lên tàu, không ngại mạo hiểm mà đi vào khoang tàu.
Cầm tay vịn, nhẹ nhàng thở ra.
Mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
“Ồ hô”
Tim của Cố Thận đập chậm đi một nhịp.
Các ngày bình thường trong tuần thì những chuyến tàu ở vùng xa như thế này thì không có nhiều người, chỉ có một người là cậu, nhưng hôm nay lại khác.
Trong toa tàu còn có một cô gái.
Cố Thận cảm thấy trái tim mình tan chảy, cô gái ngồi đối diện mình, cách nhau không đến 30 cm, có đôi mắt hạnh nhân, má hồng, mái tóc dài buông xõa, mặc một chiếc váy ren trắng tinh, mỏng đến nhất vai gần như trong suốt, có thể thấy được mảng da trắng như tuyết.
Chiếc váy mỏng đó rất trắng.
Nhưng cô gái lại càng trắng hơn.
Cô gái không mang giày, cô nhẹ nhàng nhón chân trên sàn toa tàu, trên đùi đặt một cuốn sách dày đang mở, im lặng đọc sách.
Cô gái này quá mức hoàn hảo, trên người toát ra khí chất đặc biệt không thể tả được, không giống một người tồn tại trong thế giới thật này. Nhìn cô ấy, Cố Thận cảm giác như mình thấy một tia sáng.
Lặng lẽ, mềm mại, thuần khiết, thanh tao.
Giữa lúc sang trang sách khác, cô gái ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Cố Thận vội vàng dời mắt đi chỗ khác, xoa xoa hai tay, vội vàng che đậy sự thiếu ý tứ của mình.
Cậu nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ.
Trên đời này làm sao lại có một cô gái xinh đẹp đến vậy?”
Hơn nữa cô còn ăn mặc rất phong phanh, không cảm thấy lạnh sao?”
Thật muốn đem áo khoác của mình cho cô ấy mượn.
“Người thứ hai lên xe.”
Cô gái ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, gấp cuốn sách lại, còn nghiêm túc nhìn chàng trai đó.
Mặc dù chàng trai trẻ đang co ro trong góc tàu, xoa xoa tay và thở ra, cười khúc khích một mình, nhưng cậu ấy không biết việc “lên xe” này có ý nghĩa gì.
Nhưng cô hiểu rất rõ ràng, điều này không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên được.
“Ô…”
Bánh ray toa tàu từ từ chuyển động, vòng ánh sáng lại tỏa ra trên vách tường của đường hầm.
Chiếc tàu điện này tuy đã cũ, nhưng chạy lại rất êm ái.
Bên ngoài chỉ nghe tiếng tàu điện chạy, sau khi xuyên qua tấm kính thủy tinh thì chỉ còn lại tiếng nước mưa.
Hai người không ai nói câu nào, vẫn duy trì không gian yên tĩnh ban đầu. Đoàn tàu tiếp tục di chuyển trong không khí im lặng đi qua đường hầm tối dài, trong khoảng 20 phút trước khi đến ga dừng tiếp theo.
Nhưng sự im lặng đó không duy trì được bao lâu, đã bị giọng nói của cô gái đã phá tan.
“Có một câu hỏi rất quan trọng: “Có tồn tại một số π giữa 3 và 4 hay không?”
Cố Thận nghĩ rằng mình bị ảo giác nên nghe nhầm.
Là muốn cùng nói chuyện với mình sao?
Cậu kinh ngạc nhìn xung quanh một vòng, thấy phía trong khoang toa tàu không có ai, quay lại đã thấy cô gái chăm chú nhìn mình, Cố Thận đưa tay chỉ vào bản thân, cô gái gật đầu.
Cậu xấu hổ cười cười, đối phương thật sự đang nói chuyện cùng mình.
“Có tồn tại một số π giữa 3 và 4 hay không?”
Cái này tính là một câu hỏi sao?
Đáp án đương nhiên là có tồn tại.
Nhưng lúc này Cố Thận do dự chưa trả lời ngay lập tức.
Nguyên nhân rất rõ ràng.
Bởi vì đôi mắt trong veo của cô ấy đang chăm chú nhìn vào mắt mình, hình ảnh dáng vẻ nghiêm túc của cô gái, ánh mắt này khiến cho Cố Thận tin tưởng câu hỏi nhìn như đơn giản này lại không đơn giản như vậy.
Cô gái vươn tay chỉ vào phía sau Cố Thận.
Cố Thận quay đầu lại.
Bên trong toa tàu không biết từ khi nào xuất hiện một vài bức tranh lốm đốm, có thể nhìn thấy được một cán cân cũ, cán cân dài, không biết điểm đầu và điểm cuối đến đâu, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy được hai con số 3 và 4 được đánh dấu rất đậm.
“Nếu anh chạm vào cây thước này…”
Cô gái vươn tay chạm vào cây thước trong không trung, giọng nói của cô bỗng nhẹ hẳn, như một làn gió nhẹ quét qua toa tàu, có chút đau thương trong đó.
“Anh có thể chạm vào số π không?”
Cố Thận giật mình.