“Không sao là tốt rồi, xem ra không có gì đáng ngại, chỉ có điều đầu óc không được tốt lắm, co lẽ là ngủ đến mơ màng luôn rồi.” Tống Từ không ngừng nhìn chằm chằm thời gian vò đầu bứt tai, thấy Cố Thận cuối cùng cũng tỉnh lại, anh ta rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta vội vàng mặc áo khoác của mình: “Cuộc đề cử nghị viên của phu nhân sắp bắt đầu, tôi phải đi đây.” Cố Thận đỡ trán từ từ ngồi dậy. Tất cả những điều này có thực sự...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.