Bầu không khí dường như ngưng trệ trong phòng thẩm vấn bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.
“Ngài đến không phải để tìm chân tướng.”
Cố Thận hít sâu hai hơi sau đó nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng nõn: “Cho nên hai hồ sơ vụ án này thật ra cũng không quan trọng, đúng không?”
Thẩm phán trưởng im lặng không nói.
“Ngài vừa mới nói, tôi thuộc về nhân vật nguy hiểm cao, tồn tại có thể gây nên nguy cơ mất khống chế.”
Cố Thận nhìn thẳng cặp mắt dưới mũ cảnh sát, lưu ý biến hoá của đối phương sau khi anh nói ra từng chữ: “Nhưng mà ngài tự mình đến thẩm vấn tôi, thậm chí yên tâm tắt camera theo dõi. Đây không giống như hoàn cảnh thẩm vấn nhân vật có độ nguy hiểm cao. Là do ngài quá mức cường đại, hoặc do tôi quá mức nhỏ yếu. Hoặc cũng có thể là, tôi chỉ là một người vô tội bị hại mà thôi.”
Đôi mắt dưới mũ cảnh sát không một gợn sóng, ý bảo cậu tiếp tục nói.
Vì thế Cố Thận tiếp tục cất lời.
“Ngài xuất phát đến Đại Đằng, thật ra cũng không phải vì cuộc thẩm vấn này đúng không?”
“Lần đầu tiên gặp mặt tại phòng bệnh, trong tay ngài cầm túi hồ sơ này, lúc tiến vào thẩm vấn tôi ngài nói vừa xem xong hồ sơ vụ án. Nếu đã đi khẩn cấp như thế, vậy thì ngài đại khái đã có thể đọc hồ sơ vụ án này trên đường. Có thể thấy được lần thẩm vấn này căn bản không quan trọng, vậy ngài vì sao lại phải đến Đại Đằng?”
“Giải thích duy nhất chỉ có một: Thẩm phán trưởng, ngài đến căn bản không phải vì hai án kiện này.”
Tạm dừng ngắn ngủi.
Trong nháy mắt Cố Thận liên tưởng đến vài việc không thể tưởng tượng, Thụ tiên sinh tung ra số điện thoại, phần hợp đồng gạo nấu thành cơm. Tất cả những điều này đều phát sinh quá đột ngột.
Cho nên hiện tại cậu mới phản ứng lại, chuyện này thực sự có khả năng là lão già này tự mình bày “Âm mưu”.
“Chẳng lẽ…”
Cố Thận thử thăm dò hỏi: “Ngài tới Đại Đằng, là vì tôi?”
Cố Thận biết việc này rất tự kỷ, cũng rất không có đạo lý, nhưng cậu thật sự không thể nghĩ ra cách lý giải nào khác.
Điều đáng sợ chính là phòng phỏng vấn yên tĩnh.
Ngay sau đó ông lão khoác áo khoác bắt đầu vỗ tay, đôi mắt dưới mũ cảnh sát lộ ra tia tán dương.
“Người trẻ tuổi anh có suy nghĩ thấu đáo hơn cả tưởng tượng của tôi.”
Cái vỗ tay này chỉ làm Cố Thận kinh sợ vì bản thân đã đoán đúng. Nhưng cậu không thể lý giải được, vì sao loại nhân vật lớn như Thẩm phán trưởng lại đến vì cậu?
“Lần thẩm vấn này chỉ để nguỵ trang, tôi chỉ cần hoàn cảnh có thể ở chung một mình với anh.”
Thẩm phán trưởng nói: “Nếu anh đã đoán được, tôi đây cũng không cần giấy diếm. Cố Thận, tôi đến vì anh! Nếu cái lão già nào đó không biết xấu hổ tự mình xuất hiện mượn sức người mới, vậy tôi cũng cần bắt đầu hành động!”
Cố Thận hỗn độn trong gió.
Nếu cậu không lý giải sai thì việc vị Thẩm phán trưởng này đang làm là “cướp người”, mà động cơ của người này vô cùng đơn giản.
Thầy Nam Cận hành động rồi, cho nên ông cũng hành động.
Trương thẩm phán vỗ vỗ văn kiện, từng bước hướng dẫn: “Nhìn phần hồ sơ vụ án này, ở sân thượng làm đẹp biết bao nhiêu. Lần đầu thức tỉnh lực lượng lại có thể giết ngược hai người siêu phàm. Một người bị cắt thành khối thịt, một người bị đốt thành tro bụi. Tinh chuẩn tao nhã, sạch sẽ lưu loát, anh là một thiên tài! Gia nhập Sở ngục giam đi, đám người trong Sở tài quyết chỉ biết đánh đánh giết giết, nơi đó không thích hợp với anh!”
Ai cũng không thể tưởng tượng được, sau khi tắt theo dõi, phòng thẩm vấn tràn ngập sát khí lạnh lẽo thế mà lại biến thành bộ dáng này.
Hai tay Thẩm phán trưởng ấn mặt bàn, kích động hiên ngang, chỉ trích Phương Tù: “Tôi đoán bọn họ nhất định đã nói với anh, Tài quyết sứ là hoá thân của chính nghĩa, là đao kiếm dưới vương miện, đều là chó má! Hội nghị Đông Châu có hai mươi bàn, bọn họ chỉ có tám bàn! Mà chúng tôi có được quyền lên tiếng lớn nhất! Tài chính đầy đủ nhất! Trang bị tiên tiến nhất!”
Cố Thận nuốt một ngụm nước miếng.
Chính vào lúc này, Thẩm phán trưởng nhíu mày, lạnh lùng quay đầu.
“Phành” một tiếng.
Cửa lớn phòng thẩm vấn bị một cước đá văng.
Khói bụi quay cuồng.
Ông lão mặc đồ Trung Sơn cần quải trượng đầu rồng, chậm rãi đi vào. Tóc ông được chải chuốt từng cọng tỉ mỉ, áo kiểu Trung Sơn (một kiểu áo dài hiện đại của TQ, được Tôn Trung Sơn thường xuyên sử dụng) màu đen, ghim cài áo màu trắng sữa hình cổ thụ.
Đứng ở cửa còn có Bồi thẩm đoàn Nguỵ Thuật và Cự Hán, bọn họ đưa ánh mắt xin lỗi đến phía Thẩm phán trưởng. Thân phận của ông lão này, bọn họ thật sự không ngăn cản được.
“Hừ.”
Thẩm phán trưởng hừ lạnh một tiếng, thu liễm vẻ mặt cuồng nhiệt trên mặt. Ông không kiên nhẫn nâng tay, ý bảo Bồi thẩm đoàn đóng cửa phòng thẩm vấn lại.
Cái lão già này, đuổi tới thật đúng lúc.
Thụ tiên sinh kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống bên người Cố Thận.