Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừ, tôi đã nhìn thấy ông ấy.”

Nam Cận không nói thêm gì, mệt mỏi ngắt kết nối tai nghe.

Cô biết, lựa chọn của Ngụy Thuật là rất chính xác.

“Nổ đùng đùng”

Đất và cỏ bay tứ tung.

Chiếc trực thăng rơi xuống đất, một làn sóng sức mạnh vô hình lan ra.

A-009 khiến cho người ta cảm thấy đang có một áp lực cực đại đè ép lên họ. Thế nhưng khi cô gái mặc bộ lễ phục màu đen muốn tấn công thì dưới chân cô ta hàng chục thân dây leo dày đặc mọc ra và quấn lấy chân cô ta, lan rộng khắp người. Chỉ vài giây sau đã biến cô ta thành một pho tượng điêu khắc bằng gỗ.

Dây leo quấn quanh cơ thể cô ta không ngường phát triển, siết chặt lấy bộ lễ phục, càng lúc càng vững chắc.

Cẩn thận quan sát thì cũng có thể thấy, khi các dây leo quấn quanh thì có thể nghe được tiếng xẹt xẹt nhỏ, đó là năng lực ăn mòn của A-009 đã có hiệu quả, dù dây này có tác dụng quấn rất tốt nhưng cũng không thể làm gì được.

Trong ánh sáng của trực thăng, một ông lão mặc đồ trung hoa chậm rãi bước ra.

“Thầy…”

Vẻ mặt của Nam Cận rất phức tạp, như muốn nói điều gì đó.

Ông lão xua tay cười cười, ý nói Nam Cận không cần quá lo lắng, thoải mái chút đi.

“Làm tốt lắm.”

Cầm theo cây gậy gỗ có đầu rồng, ông từ từ tiến đến gần cô gái đã bị biến thành bức tượng gỗ, thấy được dấu vết mà A-009 đã chiến đấu với Nam Cận.

Ông lão vỗ vào bả vai bức tượng, cười nói: “Không hổ danh là đệ tử của ta, không ngờ nay con cũng có dũng khí khiêu chiến với A-009? Chỉ là có lòng dũng cảm là chuyện tốt nhưng hành động theo cảm tính lại là chuyện xấu, con nên quý trọng tính mạng của mình! Sinh mệnh rất đáng giá, không đáng để vứt bỏ ở đây!”

“…”

Nam Cận có chút tiếc nuối, nhẹ nhàng nói: “Nếu có thể quay lại một lần nữa, con nhất định sẽ làm tốt hơn.”

“Con đã làm rất tốt rồi.”

Ông lão chăm chú nhìn vào bức tượng gỗ, nhíu mày: “So với lần trước ta tự tay bắt giữ thì A-009 đã mạnh hơn rất nhiều, con có thể chống đỡ được đến khi ta đến đã là một kỳ tích rồi, chỉ là ta không hiểu được, vì sao mới có ba ngày mà cô ta đã gặp phải kích thích gì?”

Đúng là có gì đó đã biến hóa, Nam Cận do dự một chút rồi nói: “Theo báo cáo khẩn cấp thì A-009 thoát ra được là do sự cố của Deep sea.”

“Không có khả năng.” Ông Thụ lắc đầu, kiên định nói: “Không có khả năng xuất hiện trục trặc ở Deep sea.”

Nói đến đây ông lão bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Nam Cận còn mang theo một chàng trai trẻ trên tay.

Nam Cận cúi đầu, chàng trai mà cô mang trên tay ngã xuống giống như một con tôm, rõ ràng là đang bất tỉnh.

“…”

Ở giây phút cuối cùng, may mắn là cậu ấy đã cứu mình một mạng.

Không thể tưởng tượng được A-009 không giết cậu ấy.

“Khi A-009 trốn thoát thì một mình đi trên chuyến tàu số 13 này cùng chàng trai kia trong khoảng 20 phút.” Nam Cận hồi tưởng lại hình ảnh trên màn hình khi nãy, sắc mặt khẽ thay đổi nói: “Khi con đuổi đến đây thì A-009 không những không giết cậu ta mà còn nói chuyện trong bình yên.”

“Ồ?”

Ông lão nhíu mày, vẻ mặt hứng thú.

“Có lẽ là do may mắn.” Nam Cận xoa xoa mi tâm, giải thích thay cho Cố Thận.

Ông Thụ nhìn Cố Thận một lúc , mỉm cười nói: “Một người bình thường có thể ở cạnh A-009 mà vẫn sống sót, vận may rất tốt, đem cậu ấy về Thiết Phiến nghiên cứu đi.”

Người nào đó đang ngất mí mắt bỗng run lên, lập tức nhảy dựng, quả nhiên ngay lập tức bị ấn đè xuống đất.

Vẻ mặt Nam Cận có tí khó hiểu.

Tên nhóc này đang giả vờ bất tỉnh sao?

“Muốn chạy trốn sao?” ông Thụ thoải mái cười nói: “Đừng sợ, chúng tôi không phải là người xấu.”

Ông ấy búng ngón tay.

Hai tiếng “Lạch cạch”, hai dây leo từ đâu chui ra, hóa thành một cái còng, vòng qua cổ tay Cố Thận khóa lại.

“Không trốn, không trốn, không trốn, tôi nào dám trốn?”

Cố Thận nằm sấp úp hai tay lên đầu, bày ra dáng vẻ xin người tha mạng: “Lão gia, tuy là ngài chống gậy, nhưng ngài nhìn tôi xem, mông ê ẩm, làm sao có thể trốn đi được?”

Còn dám châm chọc mình, khóe môi ông Thụ run nhẹ, cười lạnh nói: “Ngoan ngoãn đi theo ta một chút, mọi người đều có hứng thú với cậu.”

“Nghiên cứu Thiết Phiến có hứng thú với cậu ta sao?” Cố Thận hoảng sợ.

“Cậu đoán thử xem.” Ông lão vuốt cằm, lộ ra một nụ cười “thân thiện”.

Một số nhân viên đã đem đặt tượng gỗ của cô gái cao lớn kia vào một cái hộp được bịt kín, sẵn tiện cũng mang Cố Thận theo cùng.

Tiếng động cơ trực thăng được khởi động lại vang lên.

“Đi thôi.”

“Tên họ.”

“Cố Thận.”

“Tuổi tác.”

“Mười bảy tuổi, còn nữa tôi muốn nhắc mấy người là còn một tháng ba ngày nữa là sinh nhật của tôi, tôi còn chưa đủ tuổi, mọi người muốn làm gì thì phải suy nghĩ rõ ràng, có một số việc phải chịu trách nhiệm với pháp luật.”

“Giới tính.”

“? ? ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK