La Nhị sẽ không trốn tránh, cũng không muốn trốn.
Cô để cho Nam Cận ra tay, càng là vì mười phần nắm chắc có thể tiếp được một chiêu này.
Ánh đao mênh mông cuồn cuộn chém xuống, La sư tỷ vẫn chưa dời bước nào. Cô chỉ dừng trước ánh đao nóng cháy. Sau khi quan sát rõ ràng mỗi một tấc cấu tạo, cô nâng một bàn tay lên.
Ở khoảnh khắc này, thời gian tựa như trở nên chậm lại.
Những mảnh sắt vụn bên ngoài bị vòi rồng xé nát, theo động tác năm ngón tay của La sư tỷ mà hoá thành một cánh tay người máy. Có người mở núi, thì cô sẽ cắt biển.
“Oành đùng đùng.”
Sau khi La sư tỷ ra tay.
Vô số ánh đao cuồng nộ trong không khí, lấy tốc độ cực nhanh tan rã. Mỗi giây mỗi phút, Nam Cận đều có thể cảm nhận được ý chí và thể lực đang tiêu hao ở tốc độ cực nhanh.
Hai tay cô nắm đao, bày ra tư thế, tay áo gió bị khí lưu xé rách. Hầu như cùng lúc mặt đất lắng xuống, thanh âm gầm nhẹ của Nam Cận bao phủ bên trong tiếng đao hư ảo, hoa văn khắc trên đao bạc lấp lánh chưa từng có. Trong quá trình đối kháng với “La sư tỷ”, cô cảm nhận được áp lực lớn hơn cả A-009. Khoảng cách giữa ánh đao cuồng nộ khi nãy với La sư tỷ, chỉ còn thiếu một chút.
Nhưng Nam Cận dùng hết lực lượng toàn thân cũng không thể hoàn thành “Để trảm” cuối cùng.
Đến cuối cùng, cho dù ép xuống thêm 1cm cũng trở thành một loại hy vọng xa vời.
Thiếu một ly, giống như thiếu một bầu trời.
“Răng rắc!”
Đao bạc phát ra âm thanh thanh thuý, nở rộ ra một vết rạn, vẫn nửa bước khó tiến.
Còn thiếu một chút.
Chỉ còn thiếu một chút.
Nam Cận không hề có ý định bỏ cuộc.
Một chút khoảng cách cuối cùng!
Đánh vỡ nó! Đánh nát nó!
Trước khi kiệt sức một chút, đao bạc đột phá thành công, một chém đến đích.
“Tí tách.”
Một giọt mồ hôi rơi trên mặt đất, vỡ ra thành nhiều mảnh vỡ trong suốt.
Nam Cận nhìn hay gò má chảy đầy mồ hôi của mình, cùng với mặt đất vỡ vụn đầy mảnh vỡ của ánh đao, ttrong lòng thư thái, tràn đầy vui vẻ.
Một đao đó của cô phá ra được rồi.
Tuy rằng La sư tỷ không hề bị thương, vẫn khí định thần nhàn. Nhưng vị trí cô đứng lúc này không giống lúc nãy.
Nếu thận trọng là có thể phát hiện, La sư tỷ hơi lùi về một bước. Mà vị trí lúc đầu cô đứng, bị một luồng đao phong sắc bén chém ra một cái hố.
Từng khối sắt rách nát bị lực tinh thần cường đại khống chế, một lần nữa khôi phục trở lại như cũ. Như một tờ giấy bị người dùng tay vuốt phẳng, từng khối từng khối trở về trên vách tường sân huấn luyện.
“Cô mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi. Đột phá tầng 6 của Deep Sea chỉ là vấn đề thời gian.”
La Nhị nâng tay lên, đao phong vỡ nát cũng bay đến lòng bàn tay cô, dần hội tụ thành một thanh đao hoàn chỉnh.
Tất cả đều trở về như cũ.
“Một chiêu này, lĩnh ngộ được khi chiến đấu với A-009 sao? Không tồi, lực sát thương rất mạnh.” Cô đi đến bên cạnh Nam Cận, đưa thanh đao qua: “Chẳng qua lúc chống chế đao trên tay vẫn thiếu một chút lão luyện. Nếu cô có thể khống chế hoàn mỹ mỗi một đao thì một đao này đủ để đả thương tôi.”
“…”
Nam Cận yên lặng ghi nhớ chỉ dạy của sư tỷ.
“Khống chế hoàn mỹ mỗi một đao, thật sự quá hà khắc rồi.”
Chung Duy đứng lên, trịnh trọng nói: “Sư muội, một đao này của cô đã hàm xúc “Bổn nguyên” rồi. Trong những người cùng lứa tuổi, hẳn không có mấy người có thể làm đến bước này. Không cần có yêu cầu quá nghiêm khắc đối với bản thân.”
Hai tay Nam Cận tiếp trường đao cảm nhận được biến hoá rất nhỏ ở trọng lượng. Mũi đao dường như thiếu mất một chút.
Cô hơi ngẩn ra.
Toàn bộ sân huấn luyện bị lực tinh thần của La sư tỷ làm trở lại như cũ. Chỉ có vị trí lúc đầu cô đứng vẫn tồn tại một cái hố, một mảnh của lưỡi đao nằm trong đó.
“Mũi đao của thanh đao này coi như làm kỷ niệm lưu lại ở đây. Phải biết rằng, chỉ có vài người trong toàn bộ Sở tài quyết có thể đả thương tôi.”
La Nhị kiễng chân vỗ vỗ bải vai Nam Cận, nghiêm túc khen ngợi: “Cô có thể làm đến bước này đã rất không dễ dàng gì. Chung Duy nói không sai, không cần quá nghiêm khắc với bản thân. Thật ra đôi khi dừng lại cũng là một loại rèn luyện.”
Thầy truyền tin nói cho cô.
Mấy năm nay Nam Cận cực kỳ liều mạng rèn luyện. Muốn trở nên mạnh mẽ không sai, nhưng vạn vật mọi chuyện đều có quá trình, tiến hành theo từng bước mới hợp lẽ trời. Những người ngay từ đầu đã có hào quang vạn trượng luôn rất dễ dàng đốt cạn toàn bộ sinh mệnh.
“Cảm ơn.”
Nam Cận chỉ lắc lắc đầu không nói gì thêm. Không đồng ý, cũng không phản đối.
“Bất tri bất giác đã hơn bốn tiếng rồi.”
Chung Duy vuốt cằm, lẩm bẩm nói: “Cố Thận vẫn còn chưa tỉnh.”
Căn cứ vào kết quả sườn mô tả của sư tỷ, Cố Thận hẳn là người siêu phàm hệ tinh thần.
Thời gian tìm hiểu bốn tiếng thực ra cũng không quá lâu. Rất khó tìm hiểu cách hô hấp của Kinh Trập. Rất nhiều thiên tài của Sở tài quyết tốn bảy tám tiếng để tìm hiểu.