“Chỉ có một sợi sao?” Nam Cận có chút tò mò. “Đương nhiên…” La sư tỷ nói: “Không thể nào.” “Trên ngã tư bên ngoài, tôi bố trí hơn ba trăm con mắt.” Cô ấy nhẹ nhõm nói: “Bắt đầu từ ngày hôm qua, luôn có một người ở trong dòng người đi tới đi lui. Tôi đã hoài nghi hắn ta rất lâu. Mà con mắt ở cửa toà nhà này có chút đặc thù, trong phạm vi nhất định, không chỉ có thể nhìn thấy, còn có thể cảm nhận được dao động của lực tinh thần.” Nam...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.