Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu chợt nhận ra được ý nghĩa của câu hỏi này, một con số vô hạn và không tuần hoàn, chỉ là một con số tồn tại trong lý thuyết.

Con số này chắc là số vô hạn.

Nhưng thước đo thì có hạn.

Dù thước đo này có phóng to đến trăm triệu lần thì vĩnh viễn cũng không có một điểm nào cụ thể, đó là sự vô hạn của số “π”.

“Cố Thận đáp án của anh là gì?”

Cố Thận ngạc nhiên, sao cô ấy lại biết tên mình?

Cô gái vươn tay kia chậm rãi mở lòng bàn tay ra, trong bàn tay những hoa văn chữ thập chảy xuống, phát ra ánh sáng.

Nhìn hoa văn chữ thập đang phát sáng, Cố Thận cảm thấy vừa quen thuộc vừa ấm áp, giống như đang trôi vào giấc mơ cũ, khiến anh không kìm lòng được mà cũng đưa tay giống cô, chàng trai trẻ đưa tay ra muốn đan tay vào những ngón tay của cô gái.

“Phù.”

Nhìn động tác này, cô gái mỉm cười.

Không có sự đụng chạm nào như trong tưởng tượng.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô gái mặc chiếc váy mỏng manh đã lùi lại, từng chút một dời đến tầm nhìn của Cố Thận, nụ cười dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm túc của cô gái.

“Cố Thận”

“Sống sót.”

Gió trong khoang tàu bỗng dừng lại.

“Oành đùng đùng!”

Con tàu sắt đi vào đường hầm

Ánh sáng bao trùm trên đầu của Cố Thận trong nháy mắt đã biến mất.

Nếu trên đời này sao có một giấc mơ huyền ảo đến vậy, đó là những gì mà Cố Thận vừa mới trải qua giấc mộng đẹp nhất trong mười tám năm nay của mình, dù giấc mộng này chỉ diễn ra vào ban đêm.

Nhưng sau khi ra khỏi đường hầm thì giấc mơ đẹp đã biến mất.

Cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh thay đổi, khoảnh khắc mà đoàn tàu loang lỗ này chạy vào đường hầm, giống như có một sức mạnh vô hình cuốn trôi đi mất.

Đường ray bắt đầu rung lên, cả khoang tàu rung lên dữ dội, giống như một con rắn thép bị cong, xóc nảy liên tục, ánh sáng bên ngoài cửa hoàn toàn bị dập tắt.

Mâm bánh xe của tàu va vào đường ray, âm thanh ma sát nhức óc này phá tan giấc mơ đẹp kia.

Cố Thận nổi da gà nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ánh sáng trong khoang tàu mờ dần, vẫn trống rỗng như trước.

Nhưng chỗ của cô gái ngồi khi nãy đã bị thay thế bởi một người phụ nữ cao lớn mặc một bộ đồ lễ phục màu đen.

Cô ta đội một chiếc mũ rộng vành đến mức đủ để che đi khuôn mặt của mình, hai tay đang cầm một tờ báo cũ đã ố vàng, dưới ánh sáng lập lòe mà đọc, mặc dù đang ngồi nhưng cô ta đã muốn cao bằng Cố Thận.

Nếu đứng lên chắc phải hơn hai mét?

23 giờ 59 phút.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, sắc mặt của Cố Thận tái nhợt đi một chút.

Có lẽ mình đang gặp được một hiện tượng dị thường mà không thể giải thích được bằng lý thuyết thông thường. Mặc dù ánh sáng trong toa tàu rất ít nhưng vẫn có thể thấy được. Bây giờ tay vịn của những chiếc ghế mới tinh, các vết hoen rỉ lúc đầu mình nhìn thấy đã biến mất không còn dấu vết gì.

Mình thực sự đã ở trên chuyến tàu này 15 phút rồi sao?

Từng lời của cô gái kia khắc sâu vào tâm trí, nhất là ba chữ cuối cùng.

Sống sót.

Da đầu của Cố Thận có chút tê dại, cậu cẩn thận đánh giá cô gái cao lớn đang đắm chìm vào việc đọc báo kia, trong lòng mãnh liệt dâng lên cảm giác nguy hiểm.

Ngay khi ánh mắt dừng lại

Giống như trong lòng có suy nghĩ giống nhau vậy.

Người phụ nữ áo đen khiến cho người ta có cảm giác bức bách chậm rãi ngẩng đầu lên, Cố Thận nhìn thấy từ dưới vành tối của chiếc mũ, tỏa ra hai vầng sáng màu đỏ.

“Chàng trai này.”

Cô gái mặc lễ phục màu đen gấp tờ báo lại, ngẩng đầu lên, lễ phép nhỏ giọng hỏi: “Tôi có một vấn đề quan trọng muốn hỏi.”

“Mời cô nói.”

Cố Thận xiết chặt mười ngón tay, hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực giữ cho mình bình tĩnh.

Câu trả lời của bản thân không quan trọng.

Bởi vì cô gái này sau khi dứt lời, đã lấy ra một con cốt đao (dao bằng xương), dùng tờ báo khi nãy lau con dao, khiến cho tờ báo loang lổ vết máu.

Sau đó cô lại mở bộ lễ phục ra, bên trong có một cây thước đo bằng bạc, ngón tay trắng như tuyết với móng tay sơn đỏ, cọ tới cọ lui ở giữa vạch số 3 và số 4.

“Ngay bây giờ.”

Người phụ nữ cao lớn tay cầm con cốt đao, nghiêng đầu, hoang mang hỏi: “Vậy bây giờ tôi đã chạm đến π chưa?”

“Cánh cổng đã bị phá, A-009 bỏ trốn.”

“Lặp lại một lần nữa, cánh cổng đã bị phá, A-009 bỏ trốn.”

Khi còi cảnh báo vang lên, một số người dân ở thành phố Đại Đằng không thể ngủ yên được.

Ngụy Thuật nhìn chằm chằm vào hàng chục màn hình nhấp nháy của phòng họp khẩn cấp, vẻ mặt căng thẳng, bản báo cáo trong tay đang bị anh nắm chặt đến mức móp mép vào các nếp trang giấy.

Trán anh nổi cả gân xanh, hai tay nắm chặt để kiềm chế bản thân bình tình, không thể hiểu được: “Cánh cổng sao có thể bị phá được, trong ngục có rất nhiều giám ngục trông coi, làm sao A-009 có thể trốn thoát được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK