Một ngọn lửa lớn đã bùng phát 28 giờ trước.
Ngọn lửa lớn đó khiến cho thành phố Đại Đằng chịu nhiều ảnh hưởng xấu và áp lực dư luận xung quanh, quan chức địa phương đang muốn tìm lý do thích hợp để giải thích bỗng nhiên lại xuất hiện một trận hỏa hoạn lớn, cùng với việc sụp nguồn điện và mạng.
Nhưng trong hồ sơ vụ án thì điểm đáng chú ý nhất là “Cố Thận”.
Địa điểm xảy ra vụ nổ là phòng của Cố Thận, cậu ta chỉ là một người đang hôn mê, từ hiện trường cho thấy việc cậu ta sống sót là rất may mắn, sau đó nhờ một trận mưa lớn dập tắt được ngọn lửa.
Nhưng ai ở đây cũng biết đây là chuyện nhảm nhí.
Ngụy Thuật biết rằng đây là một sự kiện siêu phàm, có người muốn ám sát Cố Thận, nhưng mà bọn chúng đều đã chết, phát hiện hai thi thể ở trên sân thượng, một cỗ thi thể đã bị cắt chia thành nhiều mảnh nhỏ, còn lại là một thi thể đã bị lửa đốt cháy thành tro.
Ngụy Thuật không thể tượng tượng được cậu nhóc may mắn thoát chết khi gặp phải kẻ giết nguời A-009, lại là một người sở hữu “lực lượng siêu phàm”, sử dụng quyền của mình đã truy cập Deep sea để vào “khu nước sâu”, chỉ có thể tìm thấy một hoặc hai trường hợp giống như vậy xảy ra ở thành phố Đại Đằng trong hơn 30 năm qua.
Đây là một sự tồn tại rất nguy hiểm.
Ngay cả Thẩm phán trưởng cũng kinh ngạc, nên đã đích thân đến đây, kết cục của chàng trai trẻ Cố Thận này thật sự sẽ rất thảm.
Ngụy Thuật thở dài, trong lòng không biết hình phạt mà Cố Thận phải nhận là bị theo dõi hay là trực tiếp bắt giam đây?
“Đã đến.”
Giọng nói của Ngụy Thuật nhẹ nhàng vang lên, tiếc thay cho cậu ấy.
Cửa lớn đã bị đẩy ra.
So với dự kiến của Ngụy Thuật thì khung cảnh hoàn toàn khác, trong phòng bệnh thì cậu thiếu niên đã dậy sớm, đang ngồi trên đầu giường đọc báo, cửa sổ hé mở, gió nhè nhẹ thổi đến, giống như bông hoa thủy tiên treo đầu giường.
Thẩm phán trưởng chấp tay sau lưng, chậm rãi đi vào phòng bệnh, đoàn thẩm vấn thì đứng chắn ở cửa, riêng bóng người cao lớn cũng đã khiến người ta choáng ngợp không thở nổi, nhưng chàng trai trẻ kia chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc tờ báo.
Không khí trong phòng bệnh yên bình khiến cho người ta không nỡ lòng đánh vỡ nó.
Thẩm phán trưởng mắt nhìn cửa sổ, sắc mặt không có gì thay đổi.
“Cố Thận, tôi đại diện cho nhà giam Đại Đằng đến thông báo với cậu một số chuyện.”
Ngụy Thuật đi đến gần giường bệnh, theo thói quen mở miệng nói: “Cậu có liên quan đến hai sự kiên siêu phàm, vì luật pháp nên chúng tôi cần thẩm vấn cậu nghiêm túc”
“Theo luật pháp thì tôi sẽ nói cho cậu quyền lợi của cậu, cậu có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những lời của cậu đều sẽ là chứng cứ trước tòa. Cậu cũng có quyền chỉ định một người, sẽ đi cùng cậu trong xuyên suốt quá trình thẩm vấn.” Chàng trai trẻ ngẩng đầu, xong gật đầu tiếp nhận toàn bộ thông tin đã được phổ biến. Khuông mặt của cậu ta vẫn có nét tái nhợt của người bệnh, nhưng đôi mắt lại trong veo như hồ nước, khách sáo chào hỏi: “Đã lâu không gặp anh, Ngụy Thuật tiên sinh.”
Ngụy Thuật giật mình.
Đã lâu không gặp, lời nói như có chút châm chọc.
Nhưng đúng là việc này khiến cho Ngụy Thuật cảm thấy như “một ngày không gặp tưởng chừng ba năm”.
Lần gặp mặt trước chỉ mới cách nhau tầm 30 giờ, mà bây giờ khí chất của Cố Thận đã hoàn toàn khác. Ngụy Thuật không tin nổi người đang ngồi yên tĩnh trên giường bệnh kia và chàng trai trẻ lúc hoảng loạn khi lần đầu bị thẩm vấn, giơ tay múa chân diễn tả giống như một gã hề.
Tên nhóc này đang diễn trò sao?
Sau khi tiễn Cố Thận, Ngụy Thuật không hề cảm thấy phần hồ sơ ghi chép có vấn đề gì, ví dụ như trong khoảng thời gian ở trên đàon tàu, Cố Thận miêu tả là cậu ta ở cùng với A-009 giằng co qua lại.
Đó là A-009, là kẻ mất khống chế có tính phá hoại rất mạnh, giằng co suốt 20 phút, khoang tàu cũng không bị hư hỏng gì mấy, nhưng nếu để ý kỹ thì chi tiết này không hợp lý.
Cách duy nhất giải thích được.
Chính là chàng trai gian xảo này đã nhìn thấy được camera trên khoang tàu đã bị hư từ đầu và âm mưu che giấu sự thật đã xảy ra trên khoang tàu khi đó.
Cho nên thằng hề không phải là Cố Thận mà là mình.
“Người của Sở tài quyết vừa mới rời khỏi đây.”
Thẩm phán trưởng im lặng nãy giờ cuối cùng đã mở miệng nói chuyện.
Ông ta đột ngột cười rồi nói: “Chắc ông già kia cũng dạy cậu phải làm thế nào đối với lần thẩm vấn này rồi”, giọng của ông ta tựa như một bình rượu đã ngâm từ lâu, giống như là một người nhân từ, khiến cho người nghe cảm thấy có cảm tình, buông lỏng cảnh giác: “Đúng không?”
“Không biết ngài đang nói chuyện gì?” vẻ mặt của Cố Thận mơ hồ, hành động của cậu rất tự nhiên: “Tôi nghe không hiểu.”
Thẩm phán trưởng cười.
Ông ấy đưa tay lên, một số người đàn ông cao lớn đã nối đuôi nhau đi vào.
“Đưa đi.”
“Họ tên.”
“Cố Thận.”
“Tuổi.”
“Mười bảy, còn một tháng một ngày nữa sẽ đến sinh nhật của tôi.”
“Giới tính.”
“? ? ?”