“Chỉ ba ngày sau khi thành phố Đại Đằng tiếp nhận A-009, đã xuất hiện vụ vượt ngục, trong thông báo khẩn cấp có nói cánh cổng có vấn đề là do lỗi của “Deep sea”, nhưng “Deep Sea” làm sao có thể xảy ra lỗi?”
Ngụy Thuật quay đầu nhìn về phía sau: “Dù có thế nào thì nó cũng đã trốn thoát rồi. Cô Nam Cận, cô là người phụ trách áp giải A-009, nên chắc hiểu rõ việc trốn thoát này nguy hiểm đến như thế nào? Chúng ta cần nhanh chóng bắt giam lại càng sớm càng tốt!”
Cửa phòng họp mở ra, một cô gái có mái tóc đỏ dài, mặc chiếc áo khoác gió màu đen, hai tay để sau đầu, cuộn vào trong mái tóc dài.
Cô không đáp lại lời của Ngụy Thuật, mà bình tĩnh dừng lại ở những màn hình đang nhấp nháy kia.
Hàng chục nhân viên mỗi người phụ trách một màn hình, mỗi màn hình bị cắt thành mấy chục mảnh, thu thập lại toàn bộ các thiết bị theo dõi từ cánh cổng đến thành phố để điều tra, nhưng không ai phát hiện được hình ảnh lạ nào ở cánh cổng, cho đến khi nó bị phá, A-009 giống như bốc hơi khỏi thế giới này, mạng lưới theo dõi này có thể bắt được dấu vết của muỗi, nhưng lại không thể bắt được một sợi tóc của A-009.
Nam Cận từ từ cuộn mái tóc dài của mình.
Ánh sáng trong mắt của cô trở nên u tối, không có hồn, cùng một lúc cả chục hay hàng trăm màn ảnh cùng chớp nháy khiến cho mắt của cô trở nên chậm chạp hơn.
Không phải là A-009 biến mất.
Chỉ là tốc độc không cùng với tốc độ của thiết bị, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức những nhân viên bình thường nếu không giảm tốc độ lại thì sẽ không thấy được quỹ đạo chuyển động.
Thấy ánh mắt của Nam Cận thay đổi, vẻ mặt Ngụy Thuật chăm chú và giơ tay lên, thể hiện ý muốn tất các nhân viên im lặng, không quấy rầy Nam Cận đang quan sát màn hình.
Cả phòng họp im phăng phắc.
Cuối cùng Nam Cận tập trung vào một màn hình, tua chậm đoạn video hai mươi lần, thấy hình dáng của A-009 xuất hiện, như có một đàn quạ đen đang che chắn, ngay cả mắt cô cũng không thể thấy rõ, cảm thấy trong lòng có chút áp lực.
Ánh mắt của cô từ từ giãn ra, di chuyển từ màn hình này sang màn hình khác, trong đầu cũng hiện ra một bản đồ, tìm ra con đường trốn thoát.
Trong quá trình xem xét, đôi mắt vô hồn kia chậm rãi chảy ra hai giọt lệ.
“Lần cuối cùng xuất hiện là tại tuyến tàu điện số 13, đoạn cuối cùng của đoàn tàu rất dài, không thể nhìn thấy được đã xuống tàu ở đâu.” Cô gái mặc áo khoác nhìn thời gian, nhỏ giọng nói: “Nếu đi đường tắt có thể đuổi theo kịp ở cuối đường hầm.”
Ngụy Thuật đã đợi sẵn ở bàn điều khiển, vừa nghe tuyến đường tàu số 13, ngay lập tức tìm kiếm các tuyến đường dọc theo đường tàu, giảm tốc độ xuống hai lần, quả nhiên thấy có một bóng đen ma quái. Sau khi phá vỡ cánh cổng thì trốn thoát, bóng đen đó chạy trốn về vùng ngoại ô của thành phố Đại Đằng.
“Cô muốn một mình tự ngăn cản nó sao?” Ngụy Thuật nhíu lông mày, “bắt được một tên cấp A không phải là đơn giản đâu, tôi đề nghị nhờ Thụ tiên sinh giúp đỡ.”
“Không kịp nữa rồi, công việc của thầy ấy rất bận rộn, chuyện này tôi có thể làm được.” Nam Cận nhìn về phía Ngụy Thuật lạnh lùng hỏi: “Hơn nữa, anh chờ được sao? Bỏ qua cơ hội sửa sai lần này, thì không biết bao giờ mới đến lần sau.”
Cô gái này thật sắc sảo.
Vẻ mặt của Ngụy Thuật trầm xuống, lời của đối phương nói không hề sai, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, không thể nào buông ra.
Hơn nữa A-009 quyết tâm chạy trốn đến thành phố Đại Đằng, nếu không đuổi bắt kịp trong tối nay sợ sau này muốn tìm thấy sẽ như mò kim đáy bể.
“Vậy hành động đi! Cô chỉ cần ngăn cản A-009 lại, tôi đảm bảo sẽ chi viện quân đủ!”
Ngụy Thuật quyết tâm, đồng thời cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, may mắn là tuyến tàu số 13 này chỉ sử dụng cho vùng ngoại ô, sẽ rất ít người đi.”
“Vậy còn đợi gì nữa?”
“Phóng to.”
“Phóng to hơn nữa.”
Ánh mắt của Ngụy Thuật dõi theo đến điểm cuối cùng, xuất hiện một bóng đen đang chạy.
Cùng lúc đó đầu anh ta cũng nổi lên đoạn gân nổi sau khi theo dõi màn hình được phóng to, tuy khá mờ nhưng có thể nhìn thấy một chàng thanh niên trẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi, vội vàng chạy lên trước khi toa tàu đóng cửa, leo lên chuyến tàu cuối cùng chuẩn bị rời đi.
Đây là kẻ xui xẻo nào vậy?
Ngụy Thuật nhìn về phía Nam Cận: “Còn có thể cứu kịp không?”
Cô gái im lặng.
“Tàu tuyến số 13 sẽ đi qua một đoạn đường hầm rất dài. Cậu ta phải ở chung với A-009 ít nhất 20 phút.” Nam Cận cúi đầu nhìn vào đồng hồ, sắc mặt không thay đổi cười lạnh nói: “Lúc ta đuổi đến nơi, chắc là vừa nóng hổi.”
Vẻ mặt của Ngụy Thuật rất phức tạp, anh đã đọc qua hồ sơ, hiểu rõ ràng việc ở chung với A-009 trong vòng 20 phút có ý nghĩa gì.
Còn nóng hổi đã là quá tốt rồi.
Chia buồn cho cậu bé này.
Ngay sau đó, anh thu hồi vẻ mặt, hít một hơi thật sâu, đem những suy nghĩ lung tung đó bỏ ra sau lưng, điều quan trọng trước nhất hiện giờ chỉ huy bước kế tiếp trong kế hoạch ngăn chặn, anh chọn đặt cược tất cả, được ăn cả ngã về không, tối nay nhất định phải bắt được A-009 với tổn thất ít nhất có thể.