“Quyền mở ra liên kết “Deep sea”, tôi cần giúp đỡ.”
Âm thanh của Ngụy Thuật vang lên trong phòng điều khiển.
Khi nghe đến hai chữ Deep sea, ánh mắt của cô gái phụ trách trở nên nghiêm túc, lần này trong thông báo khẩn cấp thì nguyên nhân mà A-009 vượt ngục là do sai lầm vận chuyển của Deep sea.
Ngụy Thuật không thể nào hoàn toàn tin tưởng vào báo cáo này.
Bởi vì mạng lưới của Deep sea rất lớn, bao phủ và kết nối toàn bộ lục địa phía Đông, đã hoạt động mở rộng ra toàn cầu trong 20 năm qua. Đã vận chuyển hàng nghìn thứ, và đều hoàn thành tốt nhiệm vụ, chưa bao giờ xuất hiện sai lầm như thế này. Anh tin rằng có lẽ đây là báo cáo sai của nhân viên, trên thực tế hằng năm luôn có những báo cáo sai, sau đó tổng kết được đa số là sai lầm của nhân viên báo cáo.
Màn hình lớn mờ đi, hiện ra hình ảnh cuồn cuộn của tầng tầng lớp lớp sóng biển, cảm giác cổ điển, nhìn kỹ thì có thể thấy mờ mờ hình ảnh của một cô gái đang đi trên bờ cát biển.
Ngụy Thuật gõ gõ ngoan tay, kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng căn phòng như hồi sinh, một âm thanh trong trẻo vang lên tron phòng điều khiển.
“Deep sea đã liên kết V349708069527, rất vui được phục vụ ngài.”
…
Ngọn đèn chập chờn.
Đoàn tàu xóc nảy.
Ánh sáng từ con tàu như là một con rắn dài đâm vào phía màn đêm u tối.
Mà Cố Thận thì đang ở trong bụng rắn, cậu thấy đôi mắt của cô gái cao lớn kia, hoàn toàn khác người bình thường, hai con ngươi phát ra ánh sáng hồng nhìn thẳng như rắn, và còn sắc bén như kiếm.
Giọng của cô ta vang lên trong các khoang tàu vắng vẻ.
“Đúng như thực tế thì cô đã chạm vào điểm đó.”
Sau câu trả lời của Cố Thận, trán của cậu liên tục có mồ hôi lạnh chảy xuống, giọng nói run run, nhưng ý thức thì lại rõ ràng chưa từng có.
Một tay chạm vào thước, một tay cầm con dao chặt lớn.
Cô gái mặc lễ phục màu đen giật mình có chút thất vọng.
Cô ta dừng lại một chút rồi lại tiếp tục lễ phép hỏi: “Tại sao vậy?”
Trong ánh sáng lờ mờ của không gian xung quanh, Cố Thận cố gắng chăm chú vào tờ báo cũ để đọc nội dung trên đó, nhưng ánh sáng quá yếu không thể nào nhìn rõ được.
Cố Thận nhỏ giọng cười nói: “Thưa cô cho tôi nói thẳng, không phải mỗi sự vật đều được thể hiện một cách hoàn hảo, nhưng khi chúng ta chạm vào những lĩnh vực lớn hơn, những điều chúng ta biết được vượt xa tưởng tượng, trong đó 3 và 4 đã là chứa đựng vô hạn rồi.”
Ánh mắt của cô gái cao lớn trong bộ lễ phục dường như hơi mơ hồ.
Cô ta giật giật khóe môi như đang nở nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười này, Cố Thận cảm thấy nổi da gà, cậu cố gắng duy trì khoảng cách an toàn với đối phương, chậm rãi đi về phía trước, cảm giác khó thở trong lòng ngực vẫn chưa vơi đi.
Cậu tin rằng chỉ cần một nói sai một cậu, thậm chí là chỉ một chữ thì cô gái này sẽ rút dao thẳng tay đâm mình.
Vì thế nên anh chỉ có thể giữ im lặng, lặng lẽ từ từ đến gần cô gái.
Tờ báo bây giờ là thông tin duy nhất có thể tìm hiểu về đối phương, nếu có thể nhìn thấy biết đâu sẽ có ích.
Miệng của cô gái kia nhrj nhàng nói ra hai chữ: “Tiếp tục.”
“π là một hằng số vô hạn không tuần hoàn, có nghĩa là độ chính xác của nó là vô hạn, mà ở thước đo hữu hạn không được số π đánh dấu chính xác.”
Ở một bên Cố Thận muốn ổn định cảm xúc của đối phương, chậm rãi ngồi xổm xuống trong không gian chật chội và ngẩng đầu lên nhìn cô gái cao lớn kia, những lời vừa rồi hình như đã làm cho cô ta tức giận, nụ cười trên khóe môi biến mất ngay lập tức, đôi mắt rắn cũng trở nên lạnh như băng.
Trong tay cô ta vẫn cầm con cốt đao, gió thổi cuồn cuộn vào thân tàu khiến cho toa tàu lạnh như có băng tuyết.
Ngay lúc đó Cố Thận nhìn vào tờ báo đang đong đưa trong gió, trên đó còn có chữ đỏ tươi bằng máu, đằng sau chữ là dãy số và ký tự, cùng công thức chứng minh.
Có chút quen mắt.
Cậu đã thấy nó ở đâu rồi.
Bộ não điên cuồng cố gắng nhớ lại.
Cố Thận nhớ lại hình ảnh đầu tiên mình thấy của cô gái, khi đó cô ta đang say mê đọc tờ báo này.
Đúng rồi, thì ra là vậy.
“Nhưng tôi vẫn như cũ tin rằng trong khoảng cách giữa 3 và 4, có thể chạm vào π.”
Cố Thận ngẩng đầu, giọng nói có chút hơi khàn
“Thưa cô, về nguyên nhân thì chắc cả tôi và cô đều hiểu, phải không?”
“Alan Turing.”
Khi Cố Thận nói ra tên người này thì cô gái cao lớn kia đột nhiên run lên.
Cô ta kinh ngạc nhìn Cố Thận.
Đúng vậy Cố Thận đã tìm ra “đáp án”, cô gái này muốn mình nói tiếp không phải để chứng minh câu trả lời mà muốn tìm kiếm người cùng chung quan điểm.
Trên tờ báo dày đặc những công thức chứng minh và ký hiệu toán học, từ đầu đến cuối trong mắt của cô gái cao lớn này thể hiện một sự tôn sùng đối với nhà toán học kia.
Điều cô muốn nghe chính là tên của người này.