Mục lục
Quang Minh Bích Lũy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tin tức xấu chính là tối qua Sở tài quyết mở một hội nghị quan trọng liên quan đến Lệnh đặc xá.” Nam Cận nghiêm túc nói: “Các đại biểu đại khu Đông Châu đều khiển trách thầy, có người còn tiến hành buộc tội.”

“Buộc tội?” Cố Thận kinh ngạc: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

“Thật ra buộc tội cũng không có gì, bởi vì phong cách hành sự của thầy năm nào cũng bị buộc tội.” Nam Cận đỡ trán nói: “Nhưng lúc này chỉ sợ tình thế sẽ ác liệt hơn một chút, bởi vì liên quan đến hội nghị cao tầng. Một số lão già trong Sở tài quyết mượn “Lệnh đặc xá” làm khó dễ. Kết quả của buổi hội nghị này có khả năng không quá tốt với anh.”

Trong lòng Cố Thận lộp bộp một tiếng.

Cậu có dự cảm xấu là kết quả của hội nghị lần này, đã không còn là chuyện áp lực hay không áp lực nữa.

Có lẽ càng tệ hơn so với dự đoán ban đầu của cậu!

“Người phụ trách các đại khu của Sở tài quyết, nhất trí cho rằng dùng Lệnh đặc xá trên người anh là không ổn.” Nam Cận cười khổ nói: “Trừ phi, trong buổi xét duyệt kế tiếp anh có thể chứng minh tiềm lực của mình đủ cường đại, nếu không lệnh đặc xá sẽ bị thu hồi.”

Quả nhiên.

Dự đoán lúc trước của Trử Linh hoàn toàn chính xác.

Tấm lệnh đặc xá chỉ là có thể che chở tạm thời. Cậu may mắn còn tồn tại là do ý của nhân vật lớn. Gió thổi cỏ lau, cậu bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ biến từ “Người may mắn” thành “Kẻ xui xẻo”.

Cố Thận vuốt thẳng cằm, lẩm bẩm nói: “Nếu mất lệnh đặc xá, tôi có khả năng sẽ một lần nữa bị Sở ngục giam lên án.”

Trải qua chuyện Đặc xá lệnh.

Vị Trương thẩm phán chỉ sợ sẽ nhét anh vào dưới trướng Sở ngục giam.

Dựa theo luật pháp Đông Châu, cậu vô cùng có khả năng sẽ bị nghiêm khắc canh chừng và theo dõi suốt 24 giờ, thậm chí là giam giữ.

“Trừ phi” Cố Thận nghĩ tới một biện pháp giải quyết.

“Trừ phi án hoản hoạn được điều tra rõ.”

Nam Cận nói thay cậu: “Sở ngục giam lên án mất không chế cần thành lập trên điều kiện tiên quyết là “có ý định giết người”. Sau khi án hoả hoạn hoàn toàn được kiểm chứng, đủ để chứng minh anh chỉ phản kích tự vệ.”

“Hô, không sai.”

Cố Thận rất nhanh rõ ràng, cậu phun ra một ngụm uất ức, khó hiểu nói: “Tối hôm qua không phải bắt được phạm nhân sao? Án hoả hoạn hẳn là rất nhanh có thể phá mới đúng.”

“Án tử này, phức tạp hơn so với tưởng tượng của chúng ta."

Nam Cận lắc lắc đầu.

Cô đứng dậy, mèo cam trong lòng nhân cơ hội chạy đi nhanh như chớp.

“Cố Thận, chỉ sợ anh không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy. Vẫn nên theo tôi, tự mình nhìn một chút tình huống.”

Nam Cận đưa Cố Thận đến tầng hầm thứ hai của một tòa nhà ở trung tâm thành phố.

Đây là một trong những nhà tù của Sở tài quyết.

Trong phòng giam, ánh đèn chói mắt.

Một số người đàn ông vạm vỡ mặc vest bị trói gô, cơ bắp cuồn cuộn.

Từ lúc bị bắt giữ đến nay, bọn họ vẫn còn đang kiên trì giãy giụa. Hơn nữa sức mạnh mười phần kinh người, cách vách tường còn có thể nghe thấy tiếng loảng xoảng loảng xoảng.

Cố Thận liếc mắt liền nhận ra thân phận của những người này. Từ thân phận đến thể trạng thì bọn họ chính là những người "Giả mạo nghiên cứu viên" tối hôm qua!

Cậu hỏi: "Đây có phải là những kẻ tình nghi bị bắt tối qua không?"

“Đúng, cũng không đúng”. Nam Cận lắc đầu: “Bọn họ thực ra là những cầu thủ bóng bầu dục."

Cầu thủ bóng bầu dục?

Khó trách!

Cố Thận nhớ tới một màn ngày hôm qua, thời điểm những người này xông qua đường cảnh giới, quả thật như dã thú!

Nam Cận bật màn hình ba chiều.

Các hồ sơ thông tin của những người này lần lượt xuất hiện.

Cô thở dài: "Những người này đều là cầu thủ bóng bầu dục nghiệp dư đến từ thành phố Đại Đằng.Cho tới nay thì họ luôn là những công dân tốt, không có tiền án phạm pháp. Vì bị một nhà ngoại cảm thôi miên nên họ bị suy giảm nhận thức."

“Người siêu phàm hệ tinh thần?” Cố Thận cau mày: “Chướng ngại nhận thức?”

"Bọn họ nghĩ rằng mình là những con bò tót phẫn nộ."

Một giọng nữ xa lạ nhàn nhạt nói.

Tinh thần Cố Thận run lên, nhìn về phía phát ra giọng nói. Tối hôm qua còn có một người siêu phàm chưa xuất hiện, người này hẳn là "Sư tỷ" mà Nam Cận nhắc tới.

Nhìn thấy một cô gái mặc váy ngắn, áo hoodie màu xám từ trong góc chậm rãi đi ra. Dáng người không cao, khuôn mặt non nớt, trẻ con phúng phính. Nhìn qua chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi.

“Tên kia ẩn nấp rất thông minh.” Cô gái có khuôn mặt non nớt chậm rãi nhai kẹo cao su: “Thẩm vấn bên kia vừa mới kết thúc, đáng tiếc, người mà cô và Chung Duy bắt được chỉ là con tốt thí bị thôi miên mà thôi.”

Cô gái mặc áo hoodie màu xám thổi ra bong bóng kẹo cao su lớn, rất hứng thú nhìn Cố Thần. Trong bóng tối phía sau cô có một thanh niên tuấn tú ủ rũ đứng, cũng dùng ánh mắt đầy thiện ý nhìn Cố Thận.

Cô gái cười nói: "Đây là tân binh cấp S được cứu nhờ “Lệnh đặc xá” sao?"

"Ừm." Nam Cận gật đầu, trịnh trọng giới thiệu với Cố Thận: "Hai vị này là La Nhị sư tỷ cùng Chung Duy sư huynh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK